Nhìn khuôn mặt Thẩm Xu phủ kín nước mắt mang theo chút bụi bặm, Tô Ngự càng tự trách bản thân mình, hầu kết hắn chuyển động, đáy mắt bi thương, một lúc sau mới mở miệng an ủi, “Ca ca đã trở lại rồi, Xu Nhi đừng sợ.”
Nói rồi, Tô Ngự nâng tay lên cẩn thận lau sạch nước mắt và tro bụi dính trên mặt Thẩm Xu.
Hiện giờ, thiếu nữ hoảng loạn bất an mặt đầy tro bụi kia, nếu không nhìn kỹ thì kém xa tiểu công chúa ngây thơ đáng yêu trong trí nhớ của hắn, không cần nghĩ cũng biết, mấy năm nay nàng ở trong cung lẻ loi một mình chắc hẳn đã bị người ta lừa gạt không ít.
Nghĩ vậy, đáy lòng Tô Ngự lại cảm thấy chua xót.
Mà bây giờ, cho dù Tô Ngự đã đứng trước mặt nàng, Thẩm Xu vẫn cảm thấy không thể tin được.
Nàng nhìn thiếu niên trước mắt, lông mi vẫn run rẩy, nước mắt từng chút một rơi xuống trong lòng bàn tay Tô Ngự, nóng đến mức trái tim hắn cũng run theo.
Một lúc lâu sau, Tô Ngự giơ tay thay Thẩm Xu lau nước mắt, “Đừng khóc, ca ca đã trở lại rồi, sau này ca ca sẽ bảo vệ muội.”
Nghe vậy, Thẩm Xu mới như khôi phục tinh thần, nắm chặt cổ tay Tô Ngự, đôi mắt hoảng loạn, “Ca ca trở về từ lúc nào? Bệ hạ có biết huynh tự ý hồi kinh không?”
Thấy dáng vẻ của Thẩm Xu, Tô Ngự càng cảm thấy chua xót, trong lòng tự trách càng nhiêu, hắn dịu dàng nói, “Bệ hạ biết rồi, đúng lúc ta cũng đang hồi kinh báo cáo công việc, sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-cuoi-nguoi-khac/5059621/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.