Edit: Hoa Tuyết
Beta: Riêng
Khương Huệ cau mày, một lúc lâu mới có thể mở mắt.
“Ta còn tưởng nàng sẽ không tỉnh lại nữa!” Mục Nhung thở phào nhẹ nhõm, “Nàng đã hôn mê năm canh giờ rồi đó.”
“Lâu như vậy sao?” Khương Huệ giật mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trời đã tối rồi, nàng nhớ tới điều gì đó, đưa tay ra xem, chỉ thấy những đường chỉ máu trên bàn tay đã nhạt đi rất nhiều, không khỏi vui vẻ nói, “Điện hạ, thuốc này có tác dụng rồi.”
Hắn nhìn xuống, mặt mày cũng buông lỏng ra: “Xem ra Ninh đại phu cũng có chút bản lãnh.”
“Thiếp đã nói hắn là thần y mà.” Bởi vì đã có cách loại bỏ loại độc này, nên tâm tình của Khương Huệ tốt lên vô cùng, luôn miệng nói, “Thiếp phải đi cảm ơn Ninh đại phu mới được.” Nàng nói xong lại muốn xuống giường.
Mục Nhung giữ lấy nàng: “Lộn xộn cái gì, tiếp tục nằm nghỉ cho ta, chỗ Ninh đại phu, bản vương sẽ đi nói.”
Khương Huệ giật mình, suy nghĩ một chút lại nhìn hắn nói: “Thiếp đói bụng.”
Ngoại trừ ăn sáng thì cả ngày hôm nay hai người chưa ăn thêm gì cả, Mục Nhung nghe nàng nói vậy cũng cảm thấy rất đói, vốn định cho người dọn cơm lên, nhưng bỗng nghĩ đến tình trạng sức khỏe Khương Huệ: “Phải hỏi Ninh đại phu một tiếng mới được, biết đâu sẽ có thứ nàng ăn được, có thứ nàng ăn không được, nàng lại chờ một lúc đi.”
Nói xong, hắn lập tức sải bước ra ngoài.
Khương Huệ nằm xuống. Ngửa đầu nhìn những đóa hoa phù dung thể trên màn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sung-hau/14174/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.