Nàng ngước mặt nhìn lên, đôi mắt hơi mở to, dừng như không ngờ lại gặp hắn.
Khóe miệng Mục Nhung cong lên: “Quả nhiên muội còn ở đây, thật nghe lời.”
Khương Huệ cau mày lại.
Nghe lời?
Chỉ là không tìm được cơ hội đi mà thôi, ai nghe lời hắn chứ?
Nhưng thôi, với thân phận của hắn mình không thể hơn thua với hắn được.
Nàng hỏi: “Mục Công tử, lúc huynh tới đây, thị vệ bên ngoài còn nhiều không?”
“Tạm thời đi nơi khác rồi, muội đi theo ta.”
Hắn dẫn nàng vòng qua một đường tránh thị vệ, từ cánh cửa bên hông đi ra ngoài, đi tới một lối đi chật hẹp.
Khương Huệ thấy sắp ra khỏi hành phủ thì thở phào nhẹ nhõm.
Mục Nhung nói: “Còn một đoạn nữa, muội đi ra ngoài, là về nhà được.”
Khương Huệ nghe vậy vô cùng kinh ngạc, thì ra hắn quay lại là để tìm nàng.
Dù nàng không dám nói hiểu rõ Mục Nhung hoàn toàn, nhưng cũng được năm sáu phần, hắn không phải là một người sẵn lòng vì người người khác mà lãng phí thời gian.
Đặc biệt là người vô dụng.
Chẳng hạn như nàng.
Thế nhưng nàng không có điểm nào để Mục Nhung lợi dụng. Vậy chuyện gì đã xảy ra? Nàng không hiểu vì sao, nên đi phía sau, cách hắn ba bước.
Khoảng cách này không xa cũng không gần.
Lúc này trên lối đi không có ai, rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bước chân của hai người. Ánh mặt trời rọi xuống khiến cái bóng hai người chồng lên nhau.
Khương Huệ bỗng nhớ tới đời trước, hắn cũng hay cùng nàng tản bộ trong hoa viên thế này, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sung-hau/14109/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.