Trên bức tranh là một nữ tử nửa bên mặt đẹp như tiên nữ, nửa bên còn lại thì bị một đoá hoa phù dung hoa che lại, bởi vì đoá hoa này, làm người trong tranh có chút thần bí, khiến người khác không kìm lòng được muốn thấy được cả gương nàng ta.
Hà Tự Dương nhìn thấy bức tranh, trong lòng chấn động, khom lưng nhặt lên, lạnh giọng hỏi: “Ngươi từ đâu có được bức tranh này?”
Không phải hỏi đó là ai, không phải hỏi đó là người ở đâu, mà lại hỏi từ đâu có được.
Khương Huệ mang nữ che mặt, trả lời: “Đây là mẫu thân ta.”
“Cái gì?” Hà Tự Dương cau mày, một lúc lâu mới nói, “Không có khả năng đó.”
Khương Huệ nói: “Sao lại không có khả năng, đây chính là mẫu thân ta, ta là cháu gái của Tri phủ Tống Châu, sao lại nói gạt ông làm gì? Không tin thì ông đến nhà ta mà xem.”
Hà Tự Dương nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi tháo mũ che mặt xuống xem.”
“Không được.” Khương Huệ lắc đầu, “Nương ta căn dặn, không thể tùy tiện tháo ra, ông trả bức tranh lại cho ta, ta vẽ tranh này vốn để nương ta vui.”
Nàng vươn tay ra.
Làn da trắng như ngọc.
Hà Tự Dương liếc mắt nhìn thấy, lại giật nảy mình, màu da này thật giống nàng!
Ông đem bức tranh trả lại cho nàng.
Khương Huệ cầm lấy rồi đi ngay.
Hà Tự Dương quay đầu lại hỏi tùy tùng Trương Đồng: “Người có biết vị Khương cô nương này không?”
Trương Đồng trả lời: “Bẩm đại nhân, lúc trước nô tài chỉ nghe đồn Khương gia có một cô nương cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sung-hau/14107/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.