Năm Sùng Quang thứ mười tám.
Cảnh xuân giữa tháng hai thật đẹp, mùa đông lạnh lẽo vừa qua đi, cây cỏ vàng khô ngoài trời đang chậm rãi đâm chồi xanh biếc.
Ở Khương phủ, ngoài nhị lão gia Khương Tế Hiển phải dậy sớm để đến nha môn làm việc, thì tất cả mọi người vẫn còn đang ngủ, trừ Khương Huệ.
Nàng híp mắt suy nghĩ, trở mình nhiều lần nhưng vẫn không cách nào ngủ tiếp.
Kể từ sau lần bị độc chết năm đó, nàng đã sống lại lúc mười một tuổi. Hôm nay đã qua hai năm, nhưng trong hai năm này, thỉnh thoảng nàng sẽ gặp ác mộng. Hôm nay cũng vậy. Lại không ngủ được.
Nàng tùy tiện vén chăn xuống, mái tóc đen nhánh buông xuống đầu vai như một dải lụa mềm.
Bên ngoài, Kim Quế nghe thấy tiếng động, vội vã đi vào, thấy nàng một mình loanh quanh trong phòng tìm trà uống, liền hỏi: “Cô nương muốn uống trà phải không, để nô tỳ đun nóng lên? Hôm nay uống lạnh không tốt.”
Không đợi nàng nói xong, Khương Huệ đã uống hết một chén trà nhỏ. Lúc này mới thoải mái một chút, nàng dụi dụi mắt: “Hiện tại giờ gì?” Kim Quế nói: “Mới giờ mẹo thôi, hay là cô nương ngủ tiếp một chút đi.” Khương Huệ nói: “Không ngủ nữa, bụng cũng có chút đói, ngươi kêu Ngân Quế đi nhà bếp bảo họ nấu ít cháo trắng, bánh xuân vịt trời, mỡ ngỗng, thịt dầm tương, dặn bọn họ nhanh chút.”
(*) Bánh xuân: loại bánh màu trắng, thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc
Kim Quế cười nói: “Cô nương thế mà không sợ béo, nào có ai sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sung-hau/14094/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.