Uyên Quốc, thủ đô Hiên Quân.
Có một gia đình vừa chuyển tới, gia đình ấy có ba người, bố mẹ và cậu con trai bốn tuổi. Họ làm hàng xóm của một gia đình ở khá lâu ở đó nhà họ Giang, gia đình có bốn người, bố mẹ và anh đứa con một gái một trai. Đứa con trai nhà đó bằng tuổi cậu con trai nhà họ.
Hai đứa trẻ học cùng trường mẫu giáo, kết thân với nhau. Luôn ăn ngủ và đi chơi cùng nhau.
Hai đứa trẻ ấy lớn dần, thấm thoắt đã mười ba năm trôi qua. Năm đó cả hai đã học đến lớp 12. Hai đứa trẻ như hình với bóng vậy, đi đâu cũng đi cùng với nhau.
Sáng đó là đầu tháng hai, trời sáng. Trước cửa nhà họ Giang có một thiếu niên vận đồng phục của trường trung học phổ thông đứng nhấn chuông. Một lúc sau một thiếu niên vận đồng phục ra mở cửa. Người đứng bên ngoài liền hỏi:”Ăn sáng chưa?”
Người mở cửa ra khẽ gật đầu. Người kia liền nói:”Thế thì mau lên, đi học thôi, sắp trễ giờ đến nơi rồi”
Một người đạp xe, một người ngồi phía sau, cả hai đèo nhau đến trường. Cánh hoa đào bay trong gió, đường phủ đầy cánh hoa, đầu tháng 2 tiết trời se se lạnh. Người phía sau khẽ rùng mình nói:”Lạnh quá”
Thiếu niên đạp xe liền cười rồi trách mắng:”Biết lạnh sao không mang áo theo?”
Người phía sau liền trả lời:”Mẹ tao bảo trời không lạnh lắm, không cần mặc”
Thiếu niên kia liền nói:”Quả nhiên là con trai ngoan của mẹ nha, mẹ nói không lạnh không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sua-lai-qua-khu-cua-doi-ta/3574860/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.