Giản Trí Hâm về đến phòng của mình, phòng là do ban tổ chức cấp cho, bao ăn bao ở. Căn phòng rộng rãi đủ cho một người ở, các phòng còn có cách âm, tiện cho việc luyện tập trước kì thi.
Giản Trí Hâm ném vali vào một góc, sau đó thả mình xuống chiếc giường trắng êm ái.
Trời đã chuyển sang sắc tối, phía chân trời chỉ còn vài vệt cam cam hồng hồng của ngày tàn. Giản Trí Hâm cả ngày hôm nay di chuyển nhiều, hiện giờ đã thấm mệt nhưng cậu vẫn nhớ phải gọi điện báo cáo cho Trịnh Cảnh Dư.
Giản Trí Hâm nhấn vào kí hiệu camera, quyết định call video cho Trịnh Cảnh Dư. Chủ yếu là do cậu nhớ gương mặt của ai đó.
Trịnh Cảnh Dư đang làm bài tập, vừa thấy yêu cầu call video của người nọ liền ném sách vở sang một bên, nhanh chóng chấp nhận.
Gương mặt Giản Trí Hâm hiện lên, cậu nằm trên giường, điện thoại để nằm ngang áp sát với mặt, vậy nên gương mặt điển trai càng được phóng đại.
- Trí Hâm, mày có mệt không? Mau đi nghỉ đi
- Không mệt lắm đâu, nhìn thấy Cảnh Dư là hết mệt rồi
Trịnh Cảnh Dư nghe được lời này, nhất thời lúng túng không biết làm sao. Giản Trí Hâm nhìn được biểu cảm này của Trịnh Cảnh Dư, không khỏi bật cười thành tiếng.
- Mày đang học hả Cảnh Dư? Tao có làm phiền mày không?
- Không, không học, đang nhớ Tiểu Quả Quả mềm mềm
Đến lượt Giản Trí Hâm cứng miệng. Ai biết Tiểu Quả Quả trong miệng Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-song-lai-de-yeu-anh/2997022/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.