Giản Trí Hâm nhìn hai anh em họ nhà nọ cãi nhau chỉ biết nở nụ cười bất lực. Cậu kéo Lưu Nhạn ra ngoài ban công, còn cầm theo một cái khăn quàng cổ màu đỏ mận, nếu không cái tên Trịnh Cảnh Dư kia sẽ càm ràm mất.
- Chị Lưu Nhạn, từ hôm đó đến giờ em chưa nói chúc mừng, chúc mừng chị nhé
Lưu Nhạn ngước nhìn thiếu niên cười rực rỡ, không hề có chút giả dối nào. Cô mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp như đoá hoa ly trắng.
Tống Ngạn Hiên dõi theo hai người ở ngoài ban công, anh vô tình nhìn thấy nụ cười của Lưu Nhạn, mồm miệng quên mất đấu khẩu cùng Trịnh Cảnh Dư.
Lưu Nhạn cười lên giống như hoa xuân, ngọt ngào và tươi mới, khác hẳn vẻ mặt điềm tĩnh cùng mấy nụ cười giả tạo của cô nàng khi đứng trên sân khấu. Tống Ngạn Hiên luôn thích ngắm nhìn Lưu Nhạn cười, anh biết thật hiếm khi cô mới vui vẻ như vậy. Cô gái nhỏ trong lòng Tống Ngạn Hiên vẫn luôn là một con nhím gai góc che đi cái bụng hồng mềm mại.
- Cảm ơn cậu, hôm đó cậu rất xuất sắc
- Em chưa đến mức đó đâu mà - Giản Trí Hâm gãi đầu, hai má đỏ ửng vì lời khen của Lưu Nhạn - Em vẫn còn phải cố gắng nhiều
- Cậu rất giỏi, thật đấy.
Lưu Nhạn nhấp một ngụm trà, nước trà đã nguội vì gió lạnh nhưng hương thơm vẫn thoang thoảng trong miệng, dư âm vẫn luôn âm ỉ.
- Này
Trịnh Cảnh Dư gọi hồn Tống Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-song-lai-de-yeu-anh/2996985/chuong-42.html