- Có thai sao? - Lưu Nhạn hơi hoảng hốt nhìn sang Giản Trí Hâm, thấy vẻ mặt cậu cũng rất bàng hoàng
- Em...em không biết
- Đi, đi khám
Lưu Nhạn không nói một hai, trực tiếp kéo Giản Trí Hâm thẳng tiến đến bệnh viện. Cả hai vừa xuống xe đã chạy đến khoa sản, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng
- Không phải có thai đâu, là do lệch múi giờ và say máy bay nên bụng khó chịu thôi, nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không sao nữa - Vị bác sĩ già vừa đẩy gọng kính vừa nhìn thẳng vào cậu trai trẻ ngoại quốc điềm đạm nói bằng tiếng Anh
- Vâng, cảm ơn bác sĩ ạ
Lưu Nhạn và Giản Trí Hâm ra về, trong lòng cậu khẽ thở phào. Không phải cậu không muốn có bé con, chỉ là do hai người còn quá trẻ, còn nhiều điều muốn làm, Giản Trí Hâm muốn ổn định trước rồi mới nghĩ đến bé con, cậu muốn bé con sinh ra khi gia đình đã đủ đầy.
Nhưng....không biết cậu ấy có muốn bé con không nhỉ?
Giản Trí Hâm mơ màng nhìn ra ngoài. Bầu trời nhiều mây, chỉ có mấy ngôi sao nhỏ đang lấp lánh thưa thớt. Paris vốn tấp nập, trên đường người và xe không ngớt, trong lòng Giản Trí Hâm thì ngổn ngang những suy nghĩ linh tinh, nhưng chung quy lại đều là nhớ người kia.
Chiếc taxi về đến khách sạn, Giản Trí Hâm chào tạm biệt Lưu Nhạn rồi lên phòng. Chiếc bụng đói cứ réo ầm ầm khiến Giản Trí Hâm phải rẽ xuống nhà ăn của khách sạn để tìm gì đó lót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-song-lai-de-yeu-anh/2996962/chuong-52.html