Editor: Mặc Doanh RF, diệp gia quán
Sở Dực Thành ngẩn ra.
Mặc dù đã biết, nhưng anh không ngờ Tiêu Học Lâm lại hèn đến mức này.
Anh cúi xuống nhìn người đàn ông đang ôm chân mình, bỗng thấy nãn lòng thoái chí.
Mặc dù Tiêu Học Lâm quá đáng, nhưng không có lửa làm sao có khói.
Tiêu Học Lâm đã sợ đến cực hạn, hắn dính sát vào hai chân Sở Dực Thành, nửa quỳ trên đất, giống như mất hết ý chí chiến đấu.
Lúc này hắn lặng lẽ nhìn lên, phát hiện Sở Dực Thành đang thất thần, hình như đang nhớ lại chuyện gì đó.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Hai cánh tay ôm chân Sở Dực Thành của Tiêu Học Lâm bỗng nhiên mạnh lên, nhào lên trên.
Mấy hôm nay hắn chịu nhiều đau khổ, tinh thần và cả cơ thể đã rã rời tột độ.
Nhưng ngay giây phút này, hắn lại bạo phát.
Sở Dực Thành cao hơn Tiêu Học Lâm một chút, nhưng anh lại đang thất thần, cơ bản là không thể chống lại Tiêu Học Lâm đang bạo phát.
Anh chỉ cảm thấy người dưới bị kéo mạnh một cái, cả người liền nghiêng qua một bên.
Vừa cúi đầu thì thấy Tiêu Học Lâm cười gằn nhìn mình, tàn bạo đánh một cú từ sao lưng anh.
Tiêu Học Lâm dùng hết sức mới chế trụ được Sở Dực Thành.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, thở hổn hển ngồi trên người Sở Dực Thành, hai tay siết cổ anh, cười hung ác: “Không ngờ à?”
Tiêu Học Lâm cười đắc ý.
Sở Dực Thành nheo mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sieu-sao-vo-yeu-cua-am-da-de-vuong/1975434/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.