Chương trước
Chương sau
Editor: Mặc Doanh RF, diệp gia quán

Đường Bội giật mình, nhưng nhanh chóng cười nói: “Còn chưa quay, thế mà anh đã nhập vai rồi à?”

Lúc Âu Dương Lạc quay lại nhìn cô, cô đã nhìn sang hướng khác. Trên mặt là nụ cười dịu dàng—- đây là Đường Bội mà Âu Dương Lạc rất hiếm khi được thấy.

Đường Bội mà anh ta biết, kiêu ngạo, độc lập, kiên cường, nhưng xưa nay đều không cho phép bản thân để lộ sự mềm yếu trước mặt người khác.

“Bội Bội…” Âu Dương Lạc đặt tay lên vai Đường Bội.

“?” Đường Bội quay đầu nhìn anh ta, cười hỏi: “Sao vậy?”

Cô im lặng nhìn Âu Dương Lạc, nghiêm túc nói: “Lạc, em biết anh rất quan tâm em, nhưng anh không cần vì em mà làm đến mức này. Em…”

Đường Bội duỗi tay vuốt cành cây khô bên cạnh, cười nói: “Những năm tháng cùng lớn lên với Lạc, đối với em mà nói, nó rất quý giá, là sự tồn tại mà không có bất kỳ thứ gì có thể thay thế được. Tình bạn với anh, cũng là tình bạn quý giá nhất trong cuộc đời này của em.”

Cô vỗ lên vai Âu Dương Lạc một cái, cười nói: “Anh cũng là người bạn tốt nhất của em.”

“Bội Bội…” Giọng Âu Dương Lạc trở nên khô khốc.

Nhưng đúng thật là như vậy, cho nên thua thảm hại.

Vì anh ta trễ một bước, rõ ràng không hề kém Sở Quân Việt, vì thân phận nên mới xảy ra kết cục hôm nay.

“Em vẫn thích cách ở chung của chúng ta trước đây hơn.” Đường Bội lại cười nói: “Anh và em đều có chuyện của riêng mình, đều có thể tự do làm chuyện mình muốn làm, cuộc đời nhìn như không có giao điểm, nhưng khi đối phương cần đều xuất hiện đúng lúc, vậy là đủ rồi.”

Đường Bội vỗ vai Âu Dương Lạc.

Đối với tình cảm của Âu Dương Lạc, nếu nói khi còn niên thiếu có thể vì đối phương không thèm để ý mà không hề có cảm giác thì hiện tại, cô đã thấy rõ.

Nhưng nếu thật sự coi đối phương là bạn, cái gọi là không đành lòng tổn thương và nhẹ dạ, chỉ càng làm cho đối phương tổn thương sâu hơn mà thôi.

Đường Bội tin tưởng mình hiểu rõ đạo lý này, Âu Dương Lạc cũng sẽ hiểu.

Sau này Âu Dương Lạc sẽ gặp được người toàn tâm toàn ý yêu anh, trong mắt, trong lòng đều là cô gái đó, không cần cứ luôn mong mà không được, chỉ có thể đứng từ xa khó chịu nhìn Đường Bội.

Cô sẽ không để cho tình huống như vậy xuất hiện.

Sở Dực Thành đang vẫy tay gọi cô và Âu Dương Lạc qua, Đường Bội nghiêng đầu nhìn Âu Dương Lạc, cười nói: “Sao? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.”

Dù sao Âu Dương Lạc ghét cái giới này thế nào, sao cô lại không hiểu.

Nhưng Âu Dương Lạc chỉ kinh ngạc nhìn cô, rồi đột nhiên mỉm cười.

Bọn họ đều đã trải qua gió tanh mưa máu, bước ra từ những đợt huấn luyện tàn khốc.

Đường Bội cũng đủ quyết đoán, sao anh ta có thể không biết?!

“Thử một chút cũng không có gì xấu.” Âu Dương Lạc cười nhạt, bước đi qua chỗ Sở Dực Thành trước.

Anh ta đi được mấy bước, quay lại nhìn Đường Bội vẫn còn đứng đó, cười nói: “Sao vậy?”

“Đừng hối hận nhé.” Đường Bội nhìn Âu Dương Lạc cười như không có gì, từ từ bước tới, nói: “Người mới, quay lại một cảnh mười, hai mươi lần cũng là chuyện bình thường.”

Âu Dương Lạc ho nhẹ một cái, cười nói: “Diễn hôn thì sao? Cũng có thể NG mười mấy hai mươi lần hả?”

Anh ta vừa nói vừa hoạt động tay chân, cười to nói: “Anh phải cố gắng mới được.”

Nói chuyện với nhau xong, giữa hai người không còn ngượng ngùng như lúc mới gặp nữa.

Đường Bội lại quá rõ, một người mạnh mẽ như Âu Dương Lạc, bất luận gặp phải đả kích gì, cũng sẽ không cần người bên cạnh đồng tình và thương hại.

Dù cho nó là thật lòng.

Cô bước nhanh hơn, đi về phía Sở Dực Thành.

“Bội Bội.” Âu Dương Lạc đột nhiên gọi.

“Sao?” Đường Bội dừng bước quay sang nhìn anh ta.”

“Anh có thể hỏi, rốt cuộc anh kém người kia ở chỗ nào không?”

Đường Bội suy nghĩ một chút, cô nhìn sự nghiêm túc trên mặt Âu Dương Lạc, nhìn người đàn ông đẹp trai, mạnh mẽ, đủ để nhiều cô gái điên cuồng này, cười nhạt.

Cô không trả lời vấn đề này, chỉ khẽ ngâm nga bước tiếp về phía Sở Dực Thành.

Giai điệu xa lạ, nhưng anh ta vẫn nghe rõ từng chữ: “Em đau đớn khóc thảm thiết trước mặt anh…” Diệp gia quán.

Cả người Âu Dương Lạc bổng nhiên cứng ngắc.

Anh ta và Đường Bội là thanh mai trúc mã, chứng kiến quá trình trưởng thành của nhau, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy, Đường Bội kiên cường nhường này, khóc trước mặt mình.

Âu Dương Lạc siết chặt hai nắm đấm.

Anh ta không thể nào tưởng tượng được, cảnh Đường Bội khóc lóc trước mặt Sở Quân Việt.

Nhưng mà…

Anh ta biết, cho dù Đường Bội kiên cường thế nào, cũng đã trải qua lúc đau đến xé lòng.

Anh ta cũng biết, Đường Bội đã cắn răng để đi đến hôm nay như thế nào.

Nhưng hình như, anh ta chưa từng chân chính cho cô một cái ôm dịu dàng thoải mái.

Âu Dương Lạc từ từ buông lỏng hai tay.

Anh ta nghĩ rằng mình thua trong khi cạnh tranh với Sở Quân Việt, nhưng bây giờ mới phát hiện, thì ra lúc vừa bắt đầu, mình đã thua triệt để.

Âu Dương Lạc kinh ngạc nhìn Đường Bội đã đi xa, bóng lưng cao gầy nhưng lại có chút yếu ớt, thời đánh đấm sinh tồn trong rừng, mồ hôi đổ như mưa đã qua.

Anh ta nhìn lại chính mình, hồi ấy vì tranh giành vị trí thứ nhất với Đường Bội mà mặt đỏ gây, cả hai không ai nhường ai.

Anh ta cũng nhớ rõ, lần đầu tiên mình và Đường Bội cùng tham gia huấn luyện sinh tồn dã ngoại, lúc ấy Đường Bội bị thương ở chân, trước ánh mắt cười nhạo khiêu khích của mình, quật cường thu lại nước mắt sắp chảy xuống…

Mặc dù sau đó anh ta hết lòng xử lý vết thương cho cô, mấy ngày sau, kiên nhẫn chờ Đường Bội, không để cô đang bị thương mà tụt lại phía sau… Nhưng tất cả, đều bị lời nói ác độc của anh ta vây lấy.

Tay Âu Dương Lạc run rẩy.

Những chuyện cũ tưởng rằng đã lãng quên, cứ hiện ra từng chút.

Thì ra, mối ràng buộc giữa họ, lại sâu và nhiều như thế.

Chỉ tiếc…

Chuyện cũ, không bao giờ có thể thay đổi!

Đường Bội đang nghe Sở Dực Thành nói đùa, nhìn qua mới thấy Âu Dương Lạc đang cười, vẻ mặt lại hơi lạ, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ tiếp tục nghe Sở Dực Thành nói.

Xế chiều hôm đó quay cảnh của nam thứ số 2 và nữ chính, nhưng thật ra cũng là lần đầu nữ chính và Nghiêm Minh Lãng gặp nhau.

Nghiêm gia và Bạch gia mấy đời thân nhau, Nghiêm Minh Lãng và Bạch An đã quen biết nhau từ nhỏ.

Nghiêm Minh Lãng còn là bạn học đại học của Bạch An.

Lúc họ quen nhau, chính là lúc Bạch An đau khổ theo đuổi Tạ Liên Thành.

Thành tích của Bạch An tuy cũng không tệ, nhưng đối với Nghiêm Minh Lãng luôn đứng nhất trường mà nói, lúc đó anh ta vào học ở trường đại học này, làm cho mọi người hết sức kinh ngạc.

Bao gồm cả Bạch An.

Cô từng cười đùa đứng trong sân trường chặn đường Nghiêm Minh Lãng, người mà như không cùng thế giới với cô, dưới sự chỉ chỏ của các học sinh, lớn gan đùa anh ta: “Nghiêm Minh Lãng, cậu không phải là học sinh giỏi nhất trường sao? Sau lại lưu lạc tới trường tôi vậy?” (muốn để ‘lạc trôi’ cơ =)))

Cô còn nắm cằm Nghiêm Minh Lãng, cười nói: “Nói nhỏ cho tôi biết, có phải hồi cấp ba quen bạn gái nên ảnh hưởng đến việc học tập hay không, hửm?”

Cô vẫn còn nhớ khuôn mặt đỏ gây và cái kiểu đi như chạy của Nghiêm Minh Lãng ngày ấy.

Cũng nhớ sau khi Nghiêm Minh Lãng đi rồi, mình đã cười to như thế nào.

Nhưng không ai ngờ rằng, cái người Nghiêm Minh Lãng này, không chỉ giúp Bạch An học bổ túc để lấy được tấm phiếu điểm xinh đẹp để chứng minh cho Tạ Liên Thành thấy, sau đó, khi Bạch An thất hồn lạc phách, đi khỏi nước, im hơi lặng tiếng, cùng cô sang Mỹ.

Cảnh quay hôm nay, Bạch An và Nghiêm Minh Lãng, ở trong sân trường nơi đất khách, lần đầu chạm mặt nhau.

Lúc đầu Bạch An cho rằng, ba năm kế tiếp, hoặc trong thời gian dài hơn, cô cũng sẽ ở lại nơi xa lạ này.

Tạ Liên Thành vừa bị cô từ chối, theo hiểu biết của cô về người này, thì anh ta tuyệt đối sẽ không tìm cô lần nữa.

Mặt dày bất chấp tất cả đi theo sau lưng người ta, vĩnh viễn chỉ có riêng cô mà thôi.

Sau đó, đúng lúc, ở xứ sở xinh đẹp này, trong sân trường cổ điển, Bạch An ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Nghiêm Minh Lãng đang dựa ngồi dựa vào cây, yên lặng xem tài liệu trong tay.

Anh ta mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng được cài nghiêm chỉnh, cà vạt được thắt chỉnh tề, thêm cặp kính tri thức tạo cho người ta cảm giác cấm dục.

Nhưng Bạch An biết, dưới bộ đồ cực kỳ nghiêm túc này, là một Nghiêm Minh Lãng vô cùng đẹp trai.

Thân là người học giỏi nhất trường, lại có thêm ánh hào quang của cái thân phận là thiếu gia Nghiêm gia, ở trường Nghiêm Minh Lãng có rất nhiều người theo đuổi.

Nhưng bá chủ học tập này, hoàn toàn khác biệt với Bạch An.

Cả đại học… Không! Từ cấp hai, tất cả tâm tư của cô đều đặt trên người Tạ Liên Thành.

Nhưng bá chủ học tập Nghiêm Minh Lãng, người khác phái duy nhất anh ta tiếp xúc, có lẽ cũng chỉ có cô gái Bạch An thích bắt nạt anh ta mà thôi.

Tha hương gặp bạn cũ!

Vả lại người bạn này còn là một người bạn cũ đặc biệt!

Mắt Bạch An lập tức sáng lên.

Cô vừa chuẩn bị bắt chuyện với Nghiêm Minh Lãng, nhưng lại buông tay xuống, khẽ bước vòng qua sau cái cây Nghiêm Minh Lãng đang dựa.

Cô chuẩn bị dọa người bạn tốt này.

Cho nên không chú ý, thật ra từ đầu tới cuối, ánh mắt của Nghiêm Minh Lãng đều chỉ dừng lại ở một chỗ trên quyển sách.

Khi Bạch An nhẹ bước vòng ra phía sau, cơ thể căng thẳng của anh ta lập tức được thả lỏng, ngay cả khóe môi cũng khẽ cong lên.

Khi bàn tay mềm mại trắng nõn từ phía sau vươn tới, một tay rút quyển sách thật dày trên tay anh ta, Nghiêm Minh Lãng nhanh chóng thu lại sự dịu dàng trên mặt, đè cái tay đang quay kia lại, nghiêm túc nhìn Bạch An đang cười cợt phía sau.

Thật tốt… Trái tim Nghiêm Minh Lãng nóng lên, rốt cuộc cũng thấy được nụ cười của cô ấy rồi.

Nhưng sắc mặt anh ta vẫn nghiêm túc như cũ, đẩy gọng kính như bao con mọt sách khác, có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi mới đến ngày đầu tiên, sao lại…”

“Tại chúng ta có duyên chứ sao!” Bạch An không chút nghi ngờ trả sách lại cho Nghiêm Minh Lãng, diệp gia quán, cười hì hì nói: “Lãng ca, sao cậu lại luân lạc tới trường tôi vậy? Không phải họ nói cậu tới trường đại học danh tiếng đào tạo chuyên sâu rồi sao? Nhưng nói gì thì nói, mấy năm tới, nhờ cậu chỉ giáo nhiều hơn rồi.”

Vừa nói vừa giống như hai người anh em tốt, quàng tay qua vai Nghiêm Minh Lãng.

Nghiêm Minh Lãng chăm chú nhìn mặt Bạch An.

Cô ấy đang cười.

Giống như lần gặp gỡ nhiều năm trước, cười giống như không tim không phổi.

Nhưng Nghiêm Minh Lãng biết, dưới nụ cười của Bạch An bây giờ, đã không còn ngông cuồng và bồng bột như trước.

Trong mắt của cô, có sự đau khổ mà ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra.

Nghiêm Minh Lãng nắm chặt quyển sách trong tay, gật đầu, nói: “Được.”

Khi đó Nghiêm Minh Lãng cũng không biết, chuyện xưa của anh ta và Bạch An lại bắt đầu từ đó.

Có thế từ lúc sớm hơn, khi anh ta bỏ qua trường học tốt nhất trong nước, lựa chọn học chung trường với Bạch An, lựa chọn lặng lẽ bảo vệ Bạch An, khi đó, giữa trời xanh, đã mở ra chuyện xưa của họ.

Theo tiếng ‘cut’ của Sở Dực Thành, cảnh quay buổi chiều chính thức kết thúc.

Âu Dương Lạc lần đầu đóng phim, biểu hiện của anh ta không giống như hai người mới khác trong đoàn phim.

Ngay cả Đường Bội còn thấy lạ, rõ ràng tính cách nhân vật của Nghiêm Minh Lãng và Âu Dương Lạc khác nhau, nhưng sao Sở Dực Thành lại để anh ta gia nhập đoàn phim.

Cô không tin Sở Dực Thành bị Âu Dương gia uy hiếp, hoặc vì tiền tài trợ gì gì đó.

Phân cảnh buổi chiều, có thể nói là lần NG nhiều lần nhất của Đường Bội từ khi gia nhập đoàn phim tới nay.

Phong cách cá nhân của Âu Dương Lạc cũng rất rõ ràng, thỉnh thoảng lơ đãng giở tay nhấc chân, căn bản là một người ngang ngược có dã tâm, nào có nửa điểm hào hoa phong nhã câu nệ của bá chủ học tập.

Nhiều lần chính anh ta cũng cảm thấy hơi cứng, diễn được phân nửa đã dừng, cười như không cười nhìn Đường Bội.

Đường Bội không quen nhìn Âu Dương Lạc như vậy, cũng thấy hơi buồn cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.