Editor: Mặc Doanh RF, diệp gia quán
Đường Bội giật mình, nhưng nhanh chóng cười nói: “Còn chưa quay, thế mà anh đã nhập vai rồi à?”
Lúc Âu Dương Lạc quay lại nhìn cô, cô đã nhìn sang hướng khác. Trên mặt là nụ cười dịu dàng—- đây là Đường Bội mà Âu Dương Lạc rất hiếm khi được thấy.
Đường Bội mà anh ta biết, kiêu ngạo, độc lập, kiên cường, nhưng xưa nay đều không cho phép bản thân để lộ sự mềm yếu trước mặt người khác.
“Bội Bội…” Âu Dương Lạc đặt tay lên vai Đường Bội.
“?” Đường Bội quay đầu nhìn anh ta, cười hỏi: “Sao vậy?”
Cô im lặng nhìn Âu Dương Lạc, nghiêm túc nói: “Lạc, em biết anh rất quan tâm em, nhưng anh không cần vì em mà làm đến mức này. Em…”
Đường Bội duỗi tay vuốt cành cây khô bên cạnh, cười nói: “Những năm tháng cùng lớn lên với Lạc, đối với em mà nói, nó rất quý giá, là sự tồn tại mà không có bất kỳ thứ gì có thể thay thế được. Tình bạn với anh, cũng là tình bạn quý giá nhất trong cuộc đời này của em.”
Cô vỗ lên vai Âu Dương Lạc một cái, cười nói: “Anh cũng là người bạn tốt nhất của em.”
“Bội Bội…” Giọng Âu Dương Lạc trở nên khô khốc.
Nhưng đúng thật là như vậy, cho nên thua thảm hại.
Vì anh ta trễ một bước, rõ ràng không hề kém Sở Quân Việt, vì thân phận nên mới xảy ra kết cục hôm nay.
“Em vẫn thích cách ở chung của chúng ta trước đây hơn.” Đường Bội lại cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sieu-sao-vo-yeu-cua-am-da-de-vuong/1975417/chuong-124-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.