Edit: Mặc Doanh, diệp gia quán.
Ngày hôm đó Đường Bội cũng không đi ra ngoài nữa.
Lúc xế chiều, Văn Tư Miểu có tới một chuyến.
Âu phục vốn thẳng thớm đã có nhiều vết nhăn, đáy mắt xuất hiện quầng thâm nhạt, hình như đã cả đêm không ngủ, dáng vẻ rất uể oải.
Nhìn Đường Bội ngồi trên ghế salon, Văn Tư Miểu khách sáo chào hỏi cô, rồi lập tức báo cáo với Sở Quân Việt.
Lúc hai người nói chuyện, cũng không tránh mặt Đường Bội, hai người nói chuyện tới giờ cơm tối, Đường Bội dời mắt khỏi laptop, nhìn Sở Quân Việt đang nói chuyện với Văn Tư Miểu, nói: “Cho dù bận cỡ nào cũng phải ăn cơm tối chứ.”
“Vậy tôi đi trước.” Văn Tư Miểu vội vàng nói.
“Ở lại ăn cơm đi.” Sở Quân Việt đóng tài liện lại, nói với Văn Tư Miểu: “Ăn cơm xong hẵn về.”
Văn Tư Miểu chớp mắt, suýt chút nghĩ là mình nghe lầm.
Cũng không phải là do Sở Quân Việt là một ông chủ khắt khe với cấp dưới, ngược lại, Sở Quân Việt đối xử với đám người Văn Tư Miểu rất tốt, mặc dù lượng công việc hơi lớn một chút, nhưng bỏ ra nhiều, nhận lại cũng nhiều.
Nhưng Sở Quân Việt là tinh anh của Sở gia, nhận hết tất cả mọi giáo dục tốt đẹp, có thể quản lý Sở thị đâu vào đấy, đối nhân xử thế cũng hoàn toàn không thành vấn đề, có phong độ, có chừng mực.
Nhưng lời nói kiểu này, Văn Tư Miểu thật sự là lần đầu tiên được nghe từ miệng của Boss nhà mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sieu-sao-vo-yeu-cua-am-da-de-vuong/1975369/chuong-100-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.