Edit: Mặc Doanh, diệp gia quán.
Đường Bội không ngờ lại gặp được Đường Tử Thái ở phòng nghỉ ngơi.
Tuy rằng ngày nào hai người cũng gọi video, nhưng mà sao có thể bằng nhìn thấy đối và chạm vào đối phương.
Cô để Đường Tử Thái ôm một lúc, rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ra, nắm lấy tay cậu, tự nhiên véo má cậu một cái, rồi mới gật đầu, hài lòng nói: “Đúng là có da có thịt hơn rồi, tốt lắm, em phải cố giữ đấy nhé.”
Mặt Đường Tử Thái hơi đỏ lên.
Cậu còn chưa kịp đáp lại thì cửa phòng nghỉ ngơi đã bị kéo ra.
Âu Dương Lạc đứng trước mặt Đường Bội, anh ta rất ít khi ăn mặc chỉnh tề.
Nhưng hôm anh ta lại mặc âu phục.
Âu phục màu đen mỏng, ba cúc áo trên bị mở ra, để lộ vòm ngực màu đồng và xương quai xanh hấp dẫn.
Anh ta và Đường Bội thường xuyên xa cách, ngoại trừ lúc còn niên thiếu học cùng nhau ra thì hầu như đều, gần thì ít mà xa thì nhiều.
Nhưng lần này gặp mặt, Đường Bội cảm thấy Âu Dương Lạc đã thay đổi.
Nụ cười bất cần đời trên môi đã biến mất, tây trang màu đen bao lấy vóc người cao lớn, khiến cả người anh ta toát ra sự nghiêm túc.
Âu Dương Lạc không đi vào ngay mà đứng ở cạnh cửa, đôi mắt màu xanh nhìn thẳng về phía Đường Bội.
Qua khoảng một phút, nụ cười lại hiện trên mặt anh ta lần nữa, đôi mắt màu nước biển lạnh băng cũng có thêm một chút ấm áp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sieu-sao-vo-yeu-cua-am-da-de-vuong/1975324/chuong-88-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.