Lời của cô không thể nói xong, Sở Quân Hàn đã buông tay của cô ra, đứng lên vòng qua cái bàn, hướng về phía cô, một tay kéo cô lên.
Lúc này hai người đứng thẳng, mặt đối mặt, gần như có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình ở trong mắt của Sở Quân Hàn.
Sở Quân Hàn có một đôi mắt hết sức mê người.
Lông mi của anh rất dài nhưng không làm cho người ta cảm thấy có chút nữ tính. Ngược lại rất tương xứng với đôi mày anh tuấn của anh, khi nhìn sát vào khiến cho người ta cảm thấy có một loại sát phạt quyết đoán, vững vàng. Ánh mắt anh thâm thúy mà xa xăm, đường nét ngũ quan rõ ràng, cho dù cách gần như thế cũng không nhìn được một chút khuyết điểm.
Đây là khuôn mặt con cưng của tạo hóa, nam minh tinh anh tuấn trong làng giải trí, chỉ sợ không có ai có cặp mắt hoàn mỹ như vậy.
Nhưng khuôn mặt này không thuộc về nam minh tinh nào mà thuộc về thiếu gia nhà họ Sở, người đàn ông này không có bao nhiêu người được gặp qua nhưng chỉ cần nghe đến tên của anh ta, cũng đủ để người ta sợ hãi cứng đờ không dám nhìn thẳng.
Đường Bội không hề sợ mở to mắt đối mặt với Sở Quân Hàn, ngực của bọn họ dính sát vào nhau, phập phồng lên xuống theo tiếng hít thở của nhau.
Đường Bội có thể cảm giác được rõ ràng, hô hấp của Sở Quân Hàn trở nên hơi nặng nề.
Khóe môi của cô hơi cong lên, đôi mắt to xinh đẹp cũng nhiễm ý cười.
Cô khẽ vươn tay ôm lấy chiếc eo hơi gầy nhưng lực lưỡng không thành lời cuả Sở Quân Hàn, nhìn anh cười xinh đẹp nói:
“Sở thiếu, chúng ta vẫn ăn cơm trước đi.”
Ngón tay hơi lộ vẻ bướng bỉnh dọc theo hướng eo của Sở Quân Hàn mò lên trên, khí nóng xuyên qua lớp quần áo xâm nhập vào đầu ngón tay của cô, cô cảm nhận xúc cảm tuyệt vời của cơ bắp lực lưỡng đang phập phồng, khiến cho nụ cười của cô càng thêm vui sướng, giống như tiểu hồ ly giảo hoạt, hơi hơi nheo mắt lại.
Cô nhẹ nhàng hôn lên chiếc cằm kiên nghị của Sở Quân Hàn, giống như an ủi nói:
“Ăn cơm đi, Sở thiếu của tôi.”
Trong mắt Sở Quân Hàn cũng có ý cười không rõ.
Anh buông lỏng tay giam cầm Đường Bội ra, sửa sang lại quần áo một anh buông lỏng tay giam cầm Đường Bội ra, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó ngồi xuống vị trí của mình, cầm lấy chiếc đũa, quả thật bắt đầu ăn những món mà Đường Bội gắp cho anh.
Chiếc bàn của Thanh Hòa Trai rất đặc sắc, thoạt nhìn như được làm từ cọc gỗ, nhưng kỳ thực phía dưới giấu diếm huyền cơ, có thể duy trì nhiệt độ của mặt bàn, khiến cho đồ ăn ăn bao lâu cũng không bị lạnh. Nhưng vì sẽ không vì nhiệt độ quá cao mà biến vị hay trở nên quá nát.
Lúm đống tiền của Đường Hội như hoa, trái lại cô cũng không ăn bao nhiêu, toàn bộ quá trình cô đều cười tủm tỉm, mãi đến khi nhìn thấy Sở Quân Hàn ăn hết đồ ăn khoảng bảy bảy tám tám phần.
Sở Quân Hàn buông thìa, anh ít khi ăn cơm ở bên ngoài, thậm chí rất ít ăn cơm với người ngoài, nhưng ở cùng một chỗ với Đường Bội, cho dù cả buổi cô đều xinh đẹp, mát lạnh, ánh mắt và ý cười tràn ngập giảo hoạt nhưng anh vẫn ăn yuon uống cực kỳ thoải mái.
“Như vậy mới được chứ!” Đường Bội cười tủm tỉm gật đầu, khen ngợi nhìn non nửa thức ăn trên bàn, trong lòng có chút sung sướng nói: “Trao đổi như vậy mới vui vẻ, càng tăng thêm hứng thú để chúng ta tiếp tục chơi.”
“Tôi đã đáp ứng yêu cầu của cô, tôi cũng có một vài yêu cầu.” Sở Quân Hàn cười nhẹ, rõ ràng anh mới là người ở trên cao, phóng tầm mắt khắp cả thành phố S này, thậm chí cả đất nước này, cũng chưa có người nào dám làm càn như vậy ở trước mặt anh, thậm chí còn coi anh như là … ngưu lang!
Đổi lại ngày xưa, có lẽ anh đã sớm phất tay áo rời đi, để lại bóng lưng khiến cho người ta nơm nớp lo sợ.
Mà lúc này anh lại không có tức giận.
“Anh nói nghe thử xem.” Đường Bội rộng rãi nói.
“Tôi không thích người phụ nữ của tôi quá thân cận với người đàn ông khác, cho nên xin em giữ khoảng cách với tất cả những người đàn ông bên cạnh mình.” Hai tay Sở Quân Hàn tao nhã đặt ở trên đùi, nhìn ánh mắt của Đường Bội ung dung nói.
“Gì?” Ngón tay thon dài của Đường Bội nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, cười nói:
“Sở thiếu, bây giờ là tôi chịu trách nhiệm với anh, nhưng yêu cầu này nghe qua hình như do một phía đề xuất.”
Sở Quân Hàn giống như không nghe thấy lời cô nói, chỉ nói: “Giống vậy, tôi cũng sẽ giữ khoảng cách với những người khác phái bên cạnh.”
Đường Bội chớp mắt lại chớp chớp mắt: “Tôi không có nghe lầm chứ, ý của anh là chúng ta cần phải tận tâm với đối phương?”
“Chuyện này… Có phải tiến triển hơi quá nhanh rồi không?” Đường Bội híp mắt nhìn Sở Quân Hàn vài lần: “Huống chi tôi cảm thấy chúng ta không cần phải…”
“Tôi cảm thấy cần là được rồi.” Sờ Quân Hàn nhàn nhạt nói.
Anh nói xong đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Đường Bội một lát, sau đó khẽ hôn lên trán của cô: “Buổi tối phải về biệt thự của tôi nghỉ ngơi, em đã từng đến đó.”
“Biệt thự bán đấu giá sao?” Đường Bội hỏi.
“Không phải.” Sở Quân Hàn vừa cười, số lần anh cười hôm nay còn nhiều hơn thời gian sinh mệnh của anh, bây giờ cười là vì nhớ tới một vài hồi ức hết sức tốt đẹp.
“Bây giờ không cần leo tường, anh đã đem tin tức của em nhập vào hệ thống rồi, em sẽ không bị ngăn cản, chỉ cần đón nhận sự hoan nghênh nhiệt tình là được.”
“Hy vọng là như vậy.” Đường Bội lẩm bẩm nói.
“Buổi chiều, Lục Tử Mặc sẽ đưa em đến studio, nhớ kỷ, Hạ Tử Diệu cũng được, Tần Hạo Diễm cũng được, bao gồm cả Lục Tử Mặc em cũng đều phải giữ khoảng cách với họ.” Sở Quân Hàn lại nói.
Hình như anh nhớ tới cái gì đó, cúi đầu đem một cái ví màu đen nhét vào trong tay của Đường Bội, thản nhiên nói:
“Trong phim, vợ chồng ra ngoài ăn cơm, tiền đều do vợ giữ.” Anh nói xong, đứng thẳng thân thể nói:
“Tôi đi trước, nhớ tính tiền nhé.”
Cửa phòng được mở ra sau đó được đóng lại rất nhanh.
Đường Bội vẫn tiếp tục híp mắt lại, bất chợt có ánh sáng hiện lên.
Tuy thủ đoạn của Sở Quân Hàn lợi hại nhưng cô cũng không hề sợ hãi.
Thế nhưng một Sở thiếu không thích ngả bài, lại khiến ý chí chiến đấu của cô trở nên sục sôi!
Nếu như đã muốn chơi đùa như vậy thì chơi với anh đến cùng cũng được!
Đường Bội đột nhiên đứng lên, ánh mắt lưu chuyển cười đến mức cực kỳ vui vẻ.
Huống chi cô cũng không để ý khi có một đồng đội mạnh mẽ như Sở Quân Hàn. Ít nhất có thể làm cho bọn người Đường Phỉ Phỉ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Cô lấy điện thoại ra, phía trên đã hiển thị tin nhắn được gửi đến từ lâu. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, tuy rằng âm mưu thông minh thất bại, nhưng Đường Phỉ Phỉ tuyệt đối sẽ không đồng ý từ bỏ. Đường gia có thể lợi dụng phương tiện truyền thông đều cố gắng lợi dụng, chỉ khoảng thời gian giữa trưa, trên mạng online đã tràn ngập rất nhiều tin xấu về Đường Bội.
Nhưng khiến người ta chú ý nhất có lẽ là…
“Người mới đồng thời ôm đùi ảnh đế và đạo diễn nổi tiếng, xa lánh tiền bối trong làng giải trí.”
Đường Bội muốn vỗ tay, chữ “đồng thời” mà bọn họ dùng thật đầy đủ đặc sắc và sinh động nha!.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]