Lão Chu vất vả khuyên bảo cả hai người đến hơn nửa giờ, cuối cùng chốt lại một câu.
Trần Đường và Chu Ngọc Nghiêu phải viết bản kiểm điểm.
Và đọc nó trước toàn trường.
Trần Đường nhún vai, tỏ vẻ không vấn đề gì. Cậu từ trước tới nay chẳng quan tâm tới thứ gọi là thể diện lắm.
Nhưng cậu lại có chút lo lắng cho Chu Ngọc Nghiêu, sợ rằng hắn sẽ mất mặt.
Khi lão Chu nói ra những lời kia, hoàn toàn không thể nhìn ra được Chu Ngọc Nghiêu đang có biểu cảm gì.
Trần Đường buồn bực, định là buổi chiều sau khi tan học sẽ đi xin lỗi Chu Ngọc Nghiêu. Kết quả đứng đợi ở cửa lớp tận nửa giờ mà vẫn chẳng thấy bóng người đâu.
Cũng quá kỳ lạ rồi đi.
"Cậu đến tìm Chu Ngọc Nghiêu à?"
Một nam sinh từ phía bên kia hành lang đi tới, vốn đã vòng qua cậu mà đi vào trong lớp rồi nhưng không biết thế nào lại quay lại.
Trần Đường liếc mắt nhìn bạn học kia một chút, liền nhận ra đó là người cùng đi kiểm tra tác phong cùng với Chu Ngọc Nghiêu.
"Ừ, cậu ấy đi đâu rồi?"
Cậu ta chỉ tay về phía sân sau: "Trên sân thượng ấy."
Trần Đường nói cảm ơn rồi chạy đi.
Mặt trời đang lặn xuống nơi chân trời, tỏa ra một sắc cam ấm áp mơ hồ làm nhòe cả bầu trời. Một thiếu niên nằm ở nơi đó, tóc phấp phới, cùng làn khói nhàn nhạt bay theo gió.
Trần Đường sững sờ, nhìn điếu thuốc đang cháy gần hết kẹp giữa những ngón tay mảnh khảnh của Chu Ngọc Nghiêu.
"Nghiêu Nghiêu..."
Chu ngọc Nghiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sau-khi-ke-thu-khong-doi-troi-chung-dong-y-yeu-duong/224590/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.