Rời khỏi bệnh viện cô trở về nhà, về đến nhà cũng đã trễ nên cô quyết định không ăn tối chỉ tắm thay đồ và đi ngủ.
Sáng hôm sau cô và Tiểu Phương đến trường như bình thường, vừa vào cổng đã bị một nhóm người vay lấy cản đường không muốn cho bọn cô qua, Tiểu Phương bật chế độ mỏ hỗn quát lớn
“Nè mấy người muốn gì mà cản đường hai đứa tui”
“Bọn này thích chặn đấy thì làm sao”
Cô nhíu mày nhìn bọn họ nam nữ điều có đủ, gì đấy muốn kiếm chuyện à mới sáng sớm.
“Bọn tôi làm gì các người mà các người kiếm chuyện”
“Vậy thì cô đi mà hỏi cô ta”
Một cô gái xinh đẹp bước lên trước trả lời Tiểu Phương, vừa nói vừa chỉ về cô.
“Tôi…”
Mấy con người này bị làm sao à, từ lúc cô bắt đầu đi học lại đến bây giờ đã kiếm chuyện với ai đâu, hay là những người là người bị cô ức hiếp lúc trước nhỉ.
“Đúng chính cô”
“Tôi đã làm gì các người”
“Haha cô còn hỏi à”
“Không biết thì hỏi chứ sao”
Cô bình thản đứng khoanh tay dựa vào người Tiểu Phương, dáng vẻ chả quan tâm của cô làm cho bọn người kia tức giận.
Bỗng nhiên cô ta lao đến tát cô một cái ‘chát’ tiếng tát vang vọng cả trường, mọi người bắt đầu đến để hóng truyện.
Cô ôm mặt mình vì vừa nãy cô lơ là nên không kịp né cái tát của cô ta. Cảm giác đau rát nóng dần trên mặt cô, hít một cái thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-roi-khong-yeu-anh-nua-co-duoc-khong-/3504379/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.