Sau khi trở về lớp cô tập trung làm bài tập như cảm nhân được có một ánh mắt cứ nhìn mình liền ngước mặt lên liền đụng trúng ánh mắt lo lắng của Tiểu Phương, cô thở dài bất lực thật ra cô không phải là một người giận dai, cô đã hết giận Tiểu Phương từ mấy hôm trước rồi nhưng mà do kì kiểm tra quan trọng sắp tới nên cô mới tập trung ôn bài lâu cũng quên luôn chuyện cô và Tiểu Phương đang giận nhau luôn.
Cô cầm điện thoại lên nhắn tin cho Tiểu Phương
- ‘cậu muốn hỏi gì xuống đây mà hỏi này’
Tiểu Phương đang không biết cách nào để xuống an ủi cô thì nhận được một tin nhắn, mở tin nhắn ra xem Tiểu Phương tức tốc phi xuống chổ cô ngồi.
“Nguyệt à tớ xin lỗi cậu nhiều”
“Nhưng mà cậu có lỗi gì ấy nhở”
“Tớ cũng không biết”
“Tớ cũng chả biết sao lại phải giận cậu”
Cô nhún vai bất lực nhìn Tiểu Phương, cả hai nhìn nhau rồi bật cười, đây là cách mà cả hai cùng làm hoà mỗi khi giận nhau lần nào cũng thế.
“Sao giờ cậu muốn hỏi mình cái gì nào lẹ lẹ đi giáo viên vào lớp bây giờ”
“Tấm hình là sao”
Tiểu Phương giơ tấm hình đang nổi rần rần trên diễn đàng cho cô coi
“Để tớ kể cậu nghe”
“Sao…saooo”
Cô kể cho Tiểu Phương nghe từ lúc cô rời lớp lúc ra chơi hôm đấy đến lúc cô gặp Trần Nam rồi tới lúc của hai người chia nhau ra mỗi người mỗi hương, còn khúc sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-roi-khong-yeu-anh-nua-co-duoc-khong-/3500331/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.