Bạc Cửu, nếu đã khinh bạc tôi như vậy thì ngay từ đầu o ép đưa tôi về đây làm gì? 
Một phút nông nổi có nguy cơ đổi lại vạn ngày thống khổ. Hại thân đã đành, bây giờ còn liên lụy đến cả ông nội. Khi biết đến hai tiếng 'hối hận' đúng là đã quá muộn rồi. 
Đàm Tương Tư để mặc chiếc áo cưới rách nát trên thân. Cô ngồi yên lặng trong bóng đêm nghĩ kế vẹn toàn thoát khỏi Bạc Cửu. 
Cốc..cốc...cốc... 
Thím Trương kiên trì gõ cửa gọi lần thứ n: "Cửu phu nhân, đã đến giờ ăn!" 
Người cô hận là Bạc Cửu, không liên quan gì đến người ăn kẻ ở trong nhà hắn, Đàm Tương Tư không nỡ để bà gọi mãi: "Cháu không đói, thím cứ mặc cháu!" 
"Như thế sao được? Để Cửu gia biết tôi phận sự không thành, ngài ấy sẽ đuổi tôi mất!" 
Nhìn bát cháo sườn heo đỗ đỏ, hạt sen nóng hổi, thơm phức, Tương Tư cảm động: "Cảm ơn thím Trương!" Cô múc một thìa đưa lên môi: "Lần sau, thím đừng gọi cháu là Cửu phu nhân nữa. Cháu tên Tư thím cứ gọi cháu là Tư ạ!" 
Thím Trương bác bỏ ngay: "Cửu phu nhân, gọi thế sao được! Để Cửu gia biết được, ngài ấy tống cổ không còn một người!" 
Quan trọng gì cái danh xưng rỗng tuếch! Nhưng hắn thâm, đạo đức giả, mượn danh 'Cửu phu nhân' làm bức bình phong che mắt người đời để giam cầm cô thì cô cũng thôi không làm khó dễ thím Trương. 
Bạc Cửu, anh đã tồi thì đừng trách tôi tệ hen! Tôi phải ăn thật no lấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-oan-gia-kho-thoat/3723282/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.