Bà ta trợn mắt, đi về phía nhà bếp, cùng với đó là một tiếng hừ lạnh.
 
Cố Cẩm không quan tâm, cô đi đến giếng, lấy nước, rửa mặt súc miệng.
 
Chẳng mấy chốc, ông nội và bác trai cũng lần lượt thức dậy, còn anh họ và em họ chắc hẳn vẫn còn đang ngủ.
 
Cố Cẩm chào hai người rồi về phòng.
 
Trong phòng, An Minh Tế đã tỉnh lại, đang ngồi ở trên giường, trên mặt vẫn còn hơi mơ màng.
 
Cố Cẩm cười nói: “Sao em không ngủ thêm một lát, em còn đang tuổi ăn tuổi lớn, ngủ thêm một chút cũng không sao.”
 
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, An Minh Tế bỗng quay phắt đầu lại, trên khuôn mặt bầm tím hiện lên một nụ cười, vì vết thương trên mặt nên nó hơi vặn vẹo.
 
“Chị A Cẩm…”
 
Dáng vẻ ngoan ngoãn cộng thêm đôi mắt sáng trưng khi nhìn Cố Cẩm, khiến cô thấy rất vui.
 
Cô đặt chậu nước lên giá, ngồi cạnh An Minh Tế.
 
“Xem ra em cũng không ngủ được nữa, em dậy rửa mặt đi, cẩn thận đừng đụng đến vết thương trên mặt.”
 
“Vâng.”
 
An Minh Tế gật đầu, xấu hổ rời giường.
 
Tối qua cậu không cởi quần áo.
 
Cố Cẩm gấp chăn, tùy ý lướt qua thân thể gầy gò của An Minh Tế, mắt hơi tối xuống.
 
Cô nhất định phải nuôi cậu trắng trẻo mập mạp.
 
So với những đứa trẻ cùng tuổi, An Minh Tế nhỏ hơn rất nhiều, có thể thấy cậu suy dinh dưỡng trầm trọng, cơ thể thiếu các loại protein và chất béo…
 
Điều này có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nuoi-soi-con/3482967/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.