Trần Hồng thở dài: “Tiểu Cẩm, cháu đừng trách bác gái nói lời khó nghe, lương thực trong nhà thật sự không còn nhiều nữa, nhà chúng ta trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, thu hoạch năm ngoái ít ỏi, giờ vụ xuân còn mất mùa, trong nhà mấy tháng tới cũng khó mà sống. Tuy đứa bé cháu đưa về rất đáng thương, nhưng chúng ta không nuôi nổi nó, bác trai cháu nói là đi làm ruộng, chứ thực ra là giấu ông lên núi Thanh Loan sau thôn ấy, nếu không phải bất đắc dĩ, đàn ông trong thôn ai mà muốn tới nơi nguy hiểm thế chứ.”
Nhìn đôi mắt đen láy của Cố Cẩm, thấy cô không động lòng tí nào, bà ta cắn răng nói: “Cậu thanh niên nhà họ Đỗ năm ngoái lên núi săn bắn, bị heo rừng bao vây làm bị thương, mấy ngày sau thì qua đời rồi. Nhà chúng ta thật sự không còn gì ăn nữa, vì người nhà, cháu mau đuổi thằng bé kia đi đi, đừng để nó bám lấy nhà chúng ta.”
Cố Cẩm gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Nói xong, cô quay người rời đi. Trần Hồng nhíu mày nhìn bóng lưng cô.
Bà ta quét mắt nhìn con gái đang rửa rau: “Nó có ý gì thế? Đồng ý hay không đồng ý?”
Cố Mẫn Mẫn mặc kệ mẹ mình, trong lòng nói mẹ hỏi con, sao con biết.
“Con nhóc chết tiệt, mẹ hỏi con đấy, câm rồi à!”
Cố Mẫn Mẫn dừng lại, hất nước trên tay, đi ra ngoài.
Trần Hồng trợn tròn mắt: “Con nhóc này, con đi đâu thế?”
“Không phải mẹ không hiểu ý của chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nuoi-soi-con/3482958/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.