Trước phòng cô là phòng em họ Cố Mẫn Mẫn.
 
Còn hai căn bên trái, có một căn là của ông lão.
 
Phòng ngủ chính là của bác trai bác gái, anh họ Cố Gia Kiệt cũng có một căn.
 
Trong một mảnh đất nho nhỏ là một căn nhà khá giả có thể ở được hơn sáu người.
 
Cố Cẩm kéo đứa nhỏ vào phòng, ấn cậu ngồi xuống giường: “Em ngồi đi, chị đi tìm thuốc mỡ.”
 
Thấy An Minh Tế ngoan ngoãn gật đầu, cô mới xoay người đi tìm thuốc mỡ.
 
Đã qua hai mươi năm, nhất thời cô đã quên nó ở đâu rồi.
 
Trong căn phòng nhỏ có một chiếc giường sơn đỏ, trên đó là tấm chăn được gấp gọn gàng, một chiếc tủ quần áo cũ được kê trong góc, bên cạnh có một cái rương lớn, bàn nhỏ, hai cái ghế, đồ trang trí trong phòng rất đơn sơ.
 
Nhưng với thôn Thanh Sơn mà nói đã là tốt lắm rồi, ít nhất cô còn được ở riêng một căn, còn có cả đồ gia dụng đơn sơ của riêng mình.
 
“Tìm được rồi.”
 
Cố Cẩm cầm lọ thuốc mỡ đi về phía An Minh Tế.
 
Cô nói: “Em cởi quần áo ra đi.”
 
An Minh Tế mím môi, cởi bỏ bộ quần áo tả tơi trên người, lộ ra một thân hình gầy gò như que củi, trên người tích tụ những vết sẹo do bị đánh lâu ngày, trông rất đáng sợ.
 
Cố Cẩm nắm chặt tay lại, nhìn những vết sẹo chi chít trên người cậu, đôi mắt trầm xuống.
 
Bị cô nhìn chăm chú như vậy, An Minh Tế cúi đầu, bất an 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nuoi-soi-con/3482956/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.