Đông Phương Ngạo Thếvẻ mặt âm nhu đang nằm trên người phụ nữ kia quay đầu lại, ánh mắt ngoan lệ sắc bén nhìn về phía các cô, Ninh Vân Hoan suy nghĩ, cánh tay đặttrên đất hơi co lại, không thèm nghĩ ngợi lấy tay bốc bùn trát lên mặt.
”Hoan Hoan, cậu làm gì vậy?” Lý Phán Phán thấy hành động của cô, ngơ ngác,lại nhìn thấy cánh tay đen ngòm của Ninh Vân Hoan xoa lên mặt mình, theo bản năng cô ta muốn tránh đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Ninh VânHoan, lại nhẫn nhịn, nhưng biểu tình vô cùng khó coi.
Không có ngườiphụ nữ nào thích hình tượng bẩn thỉu lôi thôi như Ninh Vân Hoan hiệnnay, mặc dù tính cách Lý Phán Phán ôn nhu thiện lương, nhưng cô ta cóxuất thân cao, từ nhỏ tới lớn vô cùng chú trọng cuộc sống sinh hoạt,không thể thích ứng nổi với tình cảnh hiện tại, cảm thấy vì tiếp xúc với bùn đất mà nổi hết cả da gà.
Cố Doanh Tích ở bên lộ ra ánh mắtchán ghét khi nhìn hai người phụ nữ nhếch nhác bẩn thỉu, hít hít mũi,không lên tiếng. Đông Phương Ngạo Thế đã đánh ngất người phụ nữ nọ,phỏng chừng hắn ta có một loại khoái cảm không nói thành lời khi tra tấn phụ nữ, nhưng cứ tiếp tục lâu như vậy cũng vô vị, cho nên hắn trực tiếp đánh ngất người phụ nữ kia, nhanh chóng cho người kéo người phụ nữ kiađi, lại cho người canh gác chỗ này, bản thân hắn quay người đi vào biệtthự.
Lúc quay lại hắn đã mặc một bộ quần áo khác, một tay cầmroi, một tay bưng ly rượu trắng, có thể nhìn ra hắn ta đã tắm qua, máitóc dài tới eo không ngừng nhỏ giọt, làm ướt hơn phân nữa chiếc áo ngủ,chiếc áo bị ướt dán chặt vào eo hắn, thoạt nhìn có chút mê hoặc.
”Mấy con chuột nhỏ, còn chưa trốn đủ hay sao?” Đông Phương Ngạo Thế cười tà, chiếc roi trên tay hắn vung ra, trực tiếp đánh về phía đám người NinhVân Hoan, Ninh Vân Hoan căng thẳng, Lý Phán Phán càng căng thẳng hơn mànắm chặt lấy tay cô.
Vừa rồi Đông Phương Ngạo Thế tra tấn phụ nữ, mấy người đều thấy rõ ràng, nói không sợ là nói dối. Lý Phán Phán đãđính hôn với Tần Dật, nếu bị tên đàn ông này ức hiếp ở đây, cho dù địavị của Lý gia có cao hơn nữa, nhưng Tần gia sẽ không để cho cô ta vàocửa nữa.
Thế giới này vĩnh viễn bất công với phụ nữ, nếu đàn ôngra ngoài ngoại tình, nhiều nhất cũng chỉ bị nói là phong lưu mà thôi,đại đa số phụ nữ đều sẽ tha thứ và nhẫn nhịn không lên tiếng, nhưng nếuLý Phán Phán gặp phải tình huống này, cho dù Tần Dật chẳng phải loạingười tốt đẹp gì, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô ta.
Chỉ cho phép quan phóng hỏa mà không cho phép dân đốt đèn, nói cho cùng cũng chính là đạo lí này.
”Còn không đi ra?” Đông Phương Ngạo Thế cười lạnh hai tiếng, nhếch môi: “Đổthùng phân vào đó cho tôi, tôi muốn xem mấy con chuột nhắt có thể trốntới lúc nào!”
Trong lòng Ninh Vân Hoan thầm mắng hai câu, tínhcách Đông Phương Ngạo Thế quả nhiên tà ác như trong trí nhớ của cô, loại biện pháp ti tiện như vậy hắn cũng có thể nghĩ ra, trong lòng cô chửithề hai câu, không khỏi tức giận lây sang Cố Doanh Tích, nhịn không được hung hăng nhéo ả ta một cái.
Cố Doanh Tích bị Ninh Vân Hoan nhéo nhịn không được “a” một tiếng hét toáng lên, đau tới mứuc sắc mặt trắng bệch, nước mắt chuyển động trong hốc mắt, nhưng lại cắn môi, đôi mắthạnh nhân long lanh giống như đang lên án tố cáo, nhưng miệng lại khôngnói gì.
Hai người phụ nữ bẩn thỉu luộm thuộm, chỉ có Cố DoanhTích sạch sẽ trắng tinh, lúc này khóc tới mức hoa lê đái vũ, mặc dù CốDoanh Tích lớn lên không xinh đẹp, nhưng ả lại có khí chất đáng thương,đặc biệt là bộ dáng khóc lóc tức giận nhưng không dám nói, càng làm chongười ta chú ý.
Phải biết rằng mỹ nữ giống như hoa tươi, nếu nhưmột đám người đẹp ở đây, đặc biệt là dưới tình huống Ninh Vân Hoan và Lý Phán Phán đều xinh hơn Cố Doanh Tích, thì Cố Doanh Tích tuyệt đối sẽ bị lép vế, nhưng hai người Ninh Vân Hoan đã biến thành như thế kia, tướngmạo Cố Doanh Tích vốn chẳng ra sao dưới sự làm nền của hai người phụ nữ, liền trở nên vô cùng chói lóa, không chỉ có Đông Phương Ngạo Thế nhìnCố Doanh Tích, ngay cả mấy người áo đen cũng nhìn vào ả ta.
Không so sánh không biết, so sánh rồi mới biết bộ dáng của Cố Doanh Tích còn hấp dẫn hơn so với người phụ nữ vừa rồi.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Cố Doanh Tích, ánh mắt của Đông Phương Ngạo Thế chỉ nhìn ả ta một cái, lập tức rời đi, sau một lúc hắn ta mớicười âm hiểm:
”Ai là người phụ nữ của Lan Cửu?”
Nghe thấyvậy, Ninh Vân Hoan không khỏi kinh ngạc, cô vốn cho rằng lần này cô bịbắt cóc là do Cố Doanh Tích, hơn nữa Đông Phương Ngạo Thế này còn là một trong những nam chủ của Cố Doanh Tích ở kiếp trước, nhưng không ngờ bây giờ hắn ta lại hỏi như vậy, Cố Doanh Tích không hề liên lụy tới cô,ngược lại hình như Cố Doanh Tích bị liên lụy bởi cô thì phải.
Lúc Cố Doanh Tích nghe thấy người phụ nữ của Lan Cửu, không khỏi ngẩng mặtlên nhìn, ả ta vốn là người sạch sẽ nhất trong ba cô gái, lúc này lại lộ ra vẻ mặt như vậy, Đông Phương Ngạo Thế liền nhe răng cười gằn, chiếcroi liền vung ra, phát ra tiếng vun vút, sắc mặt Cố Doanh Tích trắngbệch, co rút thân thể, giọng nói mềm nhẹ:
”Anh, anh muốn thế nào, người phụ nữ vừa rồi nếu như có làm chuyện gì sai trái, anh cũng khôngnên đối xử với cô ấy như vậy...........” Cố Doanh Tích nói tới đây, lui lại phía sau, theo bản năng tránh sau Ninh Vân Hoan, nhưng nhìn thấyánh mắt chán ghét của Ninh Vân Hoan, ả ta giống như bị nhục nhã dươngcằm lên, lại nghĩ tới tình cảnh Ninh Vân Hoan ở cùng với Lan Cửu ca,trong lòng không khỏi bất mãn.
Trước đây ả chưa từng tiếp xúc với Ninh Vân Hoan, không biết cô là người phụ nữ hung hãn độc ác như vậy,người phụ nữ như cô làm sao xứng với Lan Cửu ca, trước đây ả vẫn luôncho rằng ả không xứng với Lan Cửu ca, nhưng so với loại phụ nữ như NinhVân Hoan, ả chắc chắn tốt hơn cô nhiều, ít nhất thì Ninh Vân Hoan sốngan nhàn sung sướng từ nhỏ, chắc chắn không có tính cánh ôn nhu săn sócnhư ả được.
Tính cánh của cô còn xấu xa như vậy, Lan Cửu ca ở cùng một chỗ với cô, chỉ như bị tra tấn mà thôi!
Vừa rồi Đông Phương Ngạo Thế hỏi ai là người phụ nữ của Lan Cửu làm ả tađộng tâm, nảy ra suy nghĩ muốn cạnh tranh công bằng với Ninh Vân Hoan,nếu Ninh Vân Hoan đã không biết trân trọng Lan Cửu ca, thì phải nhườngcho người thật tâm thích anh!
Cũng bởi vì trong lòng nghĩ nhưvậy, cho nên lúc Cố Doanh Tích nhìn thấy ánh mắt của Ninh Vân Hoan,trong lòng tức giận, cho dù có chút sợ Đông Phương Ngạo Thế cũng khôngmuốn dựa gần vào Ninh Vân Hoan, khinh thường không muốn cùng một chiếntuyến với cô, nhưng ả ta vẫn sợ hãi, cho nên kéo Lý Phán Phán đứng cùngả.
Sau khi Lý Phán Phán loạng choạng, vốn định mở miệng, nhưngnhìn thấy bộ dáng đáng thương tội nghiệp của Cố Doanh Tích, lại nhìnthấy biểu tình kiên cường của Ninh Vân Hoan, cô ta vốn đã đồng tình vớiCố Doanh Tích, lúc này nhìn thấy ả ta sợ hãi như vậy, liền động lòngtrắc ẩn, tính cách thánh mẫu phát tác, vẫn giữ im lặng đứng bên Cố Doanh Tích, cầm lấy tay của ả ta không lên tiếng.
Ninh Vân Hoan cườilên, lúc trước cô nợ ân tình Lý Phán Phán khi cô ta cho cô mượn điệnthoại, đến nay mặc dù cô ta bị liên lụy bởi cô, nhưng cô vẫn luôn giúpđỡ cô ta, thậm chí vừa rồi trát bùn lên mặt cũng nghĩ tới cô ta, trongtình trạng cô được an toàn, cô đương nhiên nguyện ý đáp trả ân tình củaLý Phán Phán, nhưng Ninh Vân Hoan không phải thánh mẫu, không giống vớiLý Phán Phán, không màng nguy hiểm mà cứu giúp người khác như cô ta.
Nếu lần này hai người có thể thoát ra, sau này cô sẽ nghĩ biện pháp trả nợân tình, nhưng rõ ràng lần này Đông Phương Ngạo Thế không có ý tốt, côđã tận sức, bản thân cô còn không biết cách để bảo vệ bản thân, nên cũng hết cách không thể chăm sóc cho Lý Phán Phán được nữa.
”Được, có can đảm! Quả nhiên không hổ là người phụ nữ của Lan Cửu!” Đông PhươngNgạo Thế thấy Cố Doanh Tích thừa nhận, liền mừng rỡ, chiếc roi trong tay hắn giống như rắn độc, trực tiếp quất vào Lý Phán Phán làm cô ta hétlên vì đau, đau đớn tới mức ngã xuống đất không ngừng run rẩy, sau đómới lộ ra Cố Doanh Tích núp ở sau, chiếc roi không ngừng điên cuồng vụtvào ả.
”A a a................” Cố Doanh Tích thét chói tai, vừa rồi thấy Đông Phương Ngạo Thế đánh người phụ nữ kia thôi đã cảm thấyđau rồi, không ngờ ả còn có cơ hội tự mình thử nghiệm, ruốt cuộc CốDoanh Tích cũng biết nó đau như thế nào, ả ta muốn tránh đi nhưng cănbản không thể tránh được, bị đánh mấy roi, ả chỉ cảm thấy cả người đềuđau đớn tê dại.
Nhìn Cố Doanh Tích ngã xuống đất như vải vụn,Đông Phương Ngạo Thế cười độc ác, thu roi lại, chỉ Lý Phán Phán đang ngã trên đất nói: “Có nghĩa khí, tôi thích!”
Hắn ta vừa nói vừa dẫmmạnh lên mặt của Lý Phán Phán, không chút nghĩ ngợi cúi người xuống xérách quần áo của cô ta, “tê” một tiếng quần áo bị xé rách.
LýPhán Phán thét chói tai, nước mắt không ngừng rớt xuống, theo bản năngliền quay đầu nhìn Ninh Vân Hoan, nhưng cánh môi vừa động, lại khôngphát ra tiếng, ánh mắt hoảng hốt, Cố Doanh Tích ở bên bị đánh tới mứcngấp ngoải, Đông Phương Ngạo Thế lột sạch Lý Phán Phán, vốn Lý Phán Phán nghĩ rằng hắn ta sẽ không bỏ qua cho cô ta, đang lúc mặt như tro tàn,Đông Phương Ngạo Thế lại cười lạnh một tiếng, tát một phát vào mặt côta, kéo đầu cô ta tới chỗ Cố Doanh Tích.
Hắn ta muốn làm gì LýPhán Phán không rõ, nhìn thấy hắn trực tiếp nắm tóc của Cố Doanh Tích,giống như lôi một con chó chết lên ghế shô pha, hắn còn chẳng thèm cởiquần áo, trực tiếp cởi áo tắm ra, cũng không có màn dạo đầu, hung hăngđâm vào.
Cố Doanh Tích kêu rên một tiếng, trong lòng nhục nhã vàoán hận làm ả ta không ngừng khóc, tứ chi không ngừng giãy dụa: “Khôngcần! Đau quá, đau quá, anh tránh ra.............”
”Đúng là đồyêu tinh! Miệng nói không cần, nhưng lại cắn chặt như vậy, thả lỏng mộtchút, cô không muốn tôi đi ra sao? Đồ của Lan Cửu, hóa ra lại là loạimặt hàng đói khát như vậy!” Đông Phương Ngạo Thế nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt có chút thay đổi, thân thể này thật sự rất chặt, cũng bởi vì Cố Doanh Tích khó nhận nổi phân thân của hắn, làm hắn cảm thấy sảng khoái, lại thêm ả có một thân thể tiêu hồn thực cốt như thế này, lần này hắnkhông bắt ả uống nước tiểu ăn phân nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]