Ba Lan ngẩn người, đột nhiên không nhịn được cười:
”Trung Quốc có câu ngạn ngữ, tử hữu đạo bất tử bần đạo( hình như có nghĩa làngười khác chết còn mình thì bất tử),con trai ta thật sự là vận dụngnhuần nghuyễn đạo lí này, không hổ là con trai ta!”
Ninh Vân Hoan ở bên cạnh nghe tới mức thổ huyết, ba Lan rõ ràng là lớn lên ở nướcngoài, lại cứ thích nói mấy câu văn cổ, thường được hiểu theo nhiềunghĩa khác nhau, nên lời ông nói ra làm cho người ta phải nghiên cứu kỹcàng.
Nghe thấy cha con hai người thảo luận về tương lai của LanÝ, trong lòng Ninh Vân Hoan đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cô không muốn rời xa con trai, nhưng cô không biết mình nên nói như thế nào nữa. Cô biếtphương thức tuyển chọn người thừa kế của Lan gia, lúc trước Lan Lăng Yến cũng phải chịu như vậy, cô không dám chắc con trai cô sau này có phảiđi trên con đường cũ đầy máu, mồ hôi và nguy hiểm như cha của nó haykhông, gần như là dắt đầu bên eo vậy, nhưng Lan gia người ta mấy trămnăm nay đều như vậy, cùng lắm thì cô cũng chỉ có thể bất mãn rằng tạisao mình lại gả cho người như Lan Lăng Yến thôi, mà không có cách nàothay đổi quy định của Lan gia.
Cô rất sợ sau này con trai mình sẽ sống trong cảnh bom đạn, thường xuyên bị người khác đuổi giết, sống một cuộc sống lo lắng đề phòng. Nhưng cô cũng biết rõ, biết rõ con traimình sẽ sống một cuộc sống như vậy, chỉ cần nó sinh ra tại Lan gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nu-phu/2513055/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.