Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng sắc mặt Lâm Mẫn lại càng lạnh như băng,tay vốn đang duỗi ra lại gấp vào vuốt vuốt tóc, bên khóe miệng chứa mộttia lãnh đạm, vui vẻ:
“Tư sắc như vậy, con cũng có thể để ý? Khi nào thì mẹ dạy ra ánh mắt con kém như vậy?”
Lâm Mẫn hết lần này đến lần khác làm khó dễ, Ninh Vân Hoan nghe được,trong lòng bị đả kích lớn. Ba Lan ở một bên khẽ nhíu chân mày, chỉ làtrong ánh mắt có chút điện mà thôi, sau đó lại biến thành bộ dáng lạnhnhạt như trước.
Lan Lăng Yến vô cùng bao che khuyết điểm, người mà hằng ngày anh đềunâng trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, làm sao có thể đểngười khác tới làm lãng phí. Ánh mắt anh lạnh xuống, che chở Ninh VânHoan lùi về sau hai bước, nho nhã lễ độ nói:
“Xin hỏi mẹ một chút, chẳng biết người đã dạy ánh mắt của con lúc nào? Có lẽ là trong lúc mẹ ngủ mơ sao?”
Bộ dạng mắt xếch của anh và ba Lan rất giống nhau, như cười như không,đôi lông mày anh tuấn kia ép cực thấp xuống gần mắt, mang theo một loạicảm giác bén nhọn, Lâm Mẫn giống như nhìn thấy chồng lúc còn trẻ, ngẩnngười, khẽ hoảng hốt trong chốc lát, bà nhớ tới năm đó chồng bà vẫnkhông thể hoàn toàn khống chế tâm tình lúc nổi giận, bộ dáng chính lànhư vậy.
So với chồng bà thì những gì Lan Lăng Yến làm được còn tốt hơn, thật rasinh được một đứa con trai, không phải là không có thời điểm Lâm Mẫn cảm thấy kiêu ngạo, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nu-phu/2513028/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.