Cố Doanh Tích vừa dứt tiếng nói, Ninh Vân Thành liền trợn mắt nhìn NinhVân Hoan: “Rốt cuộc Tích nhi làm hại gì đến mày? Trước mày hại cô ấy kýphiếu nợ hơn năm ngàn vạn thì coi như xong, hiện tại cô ấy không làm gìcả, làm sao mày còn muốn hãm hại cô ấy?” 
“Ninh Vân Thành, mày nổi điên cái gì?” Ba Ninh suýt chút nữa muốn cầmquải trượng gõ lên đầu hắn một cái, Ninh Vân Thành lại bất mãn nói: “Tôi thật sự là bị đủ rồi! Sao các người có thể ích kỷ, vô tình, lạnh lùngnhư vậy? Tích nhi là người bị hại, huống chi cô ấy cũng không có làmchuyện gì, chỉ cần là người, đều có quyền thích người khác!” 
Đối với việc người yêu vì cứu người mà bị cường bạo, khẳng định tronglòng Ninh Vân Thành là thống khổ, không có người nguyện ý chia sẻ nỗiđau với người yêu, hắn cũng rất thống khổ! Hôm nay, người thống khổ nhất chính là hắn, nhưng hắn vẫn biết lúc này mình không thể nào biểu hiệnra ngoài, nếu không với tâm tư nhạy cảm và yếu ớt của Cố Doanh Tích,nhất định cô ấy sẽ nghĩ ngợi lung tung, nhất định sẽ khó chịu, thật vấtvả cô ấy mới bước ra khỏi ý niệm tự sát ở trong đầu, Ninh Vân Thànhkhông thể phơi bày nỗi thống khổ của cô ấy, vừa nghĩ tới việc chính mình có thể sẽ mất đi người yêu khả ái này, toàn thân hắn liền không tự chủđược rùng mình một cái. 
“Câm miệng!” Lan Lăng Yến lạnh lùng nhìn Ninh Vân Thành hét lên mộttiếng. Ninh Vân Thành bị anh nhìn, toàn thân giống như bị người ta cởisạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nu-phu/2513023/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.