Chương trước
Chương sau
Đám người Lâm Sâm đi vào đúng lúc Lan Ý đang khóc gay gắt, nhìn trên tránđứa bé còn vài giọt máu nhỏ, đầu tóc cạo sạch sẽ, thân thể trắng mịn một lần nữa được chăn bông bọc lại, Ninh Vân Hoan thấy người nhà họ Lâm đivào, vẻ mặt rét run: “Không biết Lâm phu nhân chứng kiến xong có cảmgiác như thế nào?”

Mẹ của Lâm Thiến bị Ninh Vân Hoan hỏi, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó cười lạnh mấy tiếng trả lời: “Cô không có chăm sóc con trai cô thật tốt, hôm nay lại hỏi tôi? Cũng không phải do tôi sinh ra, chuyện liên quan gìtới tôi?”

Cho dù chuyện như vậy không đề cập tới Lâm Thiến, dầu gì cũng coi nhưLan Ý có quan hệ với nhà họ Lâm, nói như vậy lại có vẻ quá lãnh đạm, Lâm Sâm nhíu mày, đang muốn nhắc nhở vợ đôi câu. Lúc này Ninh Vân Hoan lạiôm con trai vỗ vỗ, vỗn là muốn giao nhóc cho bảo mẫu, nhưng cô vừa động, bàn tay nhỏ bé của Lan Ý cầm lấy quần áo cô lại khóc lên, cô cũng đànhphải ngồi xuống lần nữa, cởi áo khoác giao cho bảo mẫu bên cạnh, lúc này mới ôm con trai thoải mái ngồi trên ghế sofa, nhìn qua lại cười lạnh:

“Lâm Thiến không thông qua sự đồng ý của tôi, liền tự mình ôm con traitôi đi ra ngoài, nhóc cũng chưa tới một tuổi, bị chỉnh cho khóc sướtmướt, mũi đẩy tới sưng lên.”

Người họ Lân không tìm tới tận cửa còn tốt, một khi tìm đến thì lửa giận trong lòng Ninh Vân Hoan nhịn không được lại dâng lên: “Nếu như tôi vềtrễ, có phải con trai tôi sẽ bị cô ta chơi cho đủ? Coi con trai tôi làcái gì, món đồ chơi của cô ta sao?”

Âm thanh của Ninh Vân Hoan càng lúc càng lớn, người nhà họ Lâm ngẩn ngơ, La Từ theo bản năng quay đầu nhìn coi gái của mình, trong lòng cũngkhông khỏi có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến mũi của Lâm Thiến, không thỏa mái trong lòng cũng đi lên:

“Cho dù con gái của tôi không hiểu chuyện, cô có cần phải ra tay nặngnhư vậy? Cô dám đánh nó cũng không nói, hơn nữa còn đẩy mũi nó sai lệch! Con gái của tôi, cô có tư cách gì mà đánh?”

“Tôi dùng sức còn chưa bằng một nửa cô ta đâu, tôi chỉ mới đẩy như vậycô ta đã kêu đau, chẳng lẽ con trai tôi cũng không phải là người?” NinhVân Hoan càng nói càng giận, cố nén lửa giận trong lòng không có lớntiếng mắng chửi, nhưng vẻ mặt lại hết sức khó coi:

“Hơn nữa, thời tiết bây giờ là như thế nào. Tôi không tin người lớn nhưLâm Thiến còn không biết, người trưởng thành như cô ta ngây ngốc ở bênngoài cũng không chịu nổi, con trai tôi lại bị cô ta ôm đi ra ngoài,buổi tối hôm đó liền sốt cao, bà thấy không, đứa bé còn nhỏ như vậy màtrên trán đầy là lỗ kim truyền nước biển! Các người cũng là cha mẹ, tôicũng chỉ là bất bình thay con trai các người đã hung ác tìm tới cửa nhưvậy, hiện tại con trai tôi bị hại thành bộ dáng như vậy, Lâm phu nhâncảm thấy phải làm đến dạng nào nữa thì tôi mới được sinh khí đây?”

Chứng kiến thái độ lạnh như băng của Ninh Vân Hoan, cùng với Lan Ý bộdạng đáng thương bị cô ôm vào trong ngực. La Từ thoáng cái không dám tin trợn tròn hai mắt, bà chỉ biết là con gái bị người đánh, hơn nữa còn bị đẩy sai lệch mũi, liền nhất thời sinh khí tìm tới Ninh Vân Hoan trútgiận, muốn thay con gái đòi lại công đạo.

Nhưng chân tướng sự việc như thế nào thì Lâm Thiến lại nói không tỉ mỉ,lúc này người họ Lâm bị Ninh Vân Hoan chất vấn, sắc mặt có chút lúngtúng. Vẻ mặt Lâm Sâm nghiêm khắc, trừng mắt liếc nhanh Lâm Thiến đangđeo khẩu trang, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Cô nói là, Lâm Thiến mời người đến Lan gia, cũng ôm Lan Ý đi ra ngoài, trêu chọc đứa bé chokhóc, cùng với bị gió lạnh mà cảm mạo?”

Ninh Vân Hoan cho là ông không tin, đem đứa bé bế lên, đi vài bước tớitrước mặt nhà họ Lâm. Nghiêng người để cho bọn họ xem: “Mũi Lan Ý còn có chút tím xanh, thấy rõ ràng chứ.”

May mắn là thời gian trôi qua chưa lâu, hơn nữa da đứa bé vốn là nonmỏng, ngày đó sưng đỏ, lúc này liền đổi màu thành tím xanh. Người nhà họ Lâm thấy thật rõ ràng, lại nhìn cái trán Lan Ý đầy lỗ kim đo đỏ, LâmSâm không chút nghĩ ngợi liền cho Lâm Thiến một cái bạt tai.

Sức lực của ông, cũng không thể so sánh với Ninh Vân Hoan được,thân thểLâm Thiến xoay hai vòng sau đó đụng vào khay trà trước mặt rồi té xuốngđất.

May mắn khay trà kia làm bằng đá Đại Lý, căn bản bị cô ta đụng vẫn không nhúc nhích, đồ ăn ở trên cũng không bị rơi xuống, ngược lại là LâmThiến bị đụng, nhất định là rất đau, khẩu trang rớt ra, làm lộ khuôn mặt trắng bệch.

“ Ba à…” Lâm Thiến sợ tới phát hoảng, theo bản năng bụm mặt hô một câu.

Hiện tại trên mặt cô ta vô cùng đặc sắc, ngoại trừ cái mũi lệch nghiêngqua một bên, còn có dấu bàn tay đỏ bừng hết sức rõ ràng, khóe miệng cònbị rách, giống như là có tia máu thấm ra.

“Nhận lỗi với chị dâu họ nhanh!” Lâm Sâm thở ra một hơi, nắm chặt quả đấm, lạnh lùng nói với con gái.

“Con không!” Lâm Thiến bị đánh ngay trước mặt Ninh Vân Hoan, trong lòngsớm hận Ninh Vân Hoan thấu xương. Hiện tại ngay đến cha mình muốn mìnhxin lỗi Ninh Vân Hoan, làm sao mà cô ta chịu được, lập tức lắc đầu, vẻmặt quật cường nói: “Dựa vào cái gì mà muốn con xin lỗi? Ai biết chópmũi con trai cô ta là như thế nào, con chỉ mới đẩy có vài cái, có thểbiến thành bộ dáng này? Về phần bị cảm mạo, cô ta nói là ba tin sao?”

La Từ đứng ở một bên không lên iếng, Lâm Sâm vừa nghe những lời của LâmThiến, lập tức giận dữ, lại giơ nắm đấm lên, Lâm Thiến bị hù dọa lập tức rụt người, bụm mặt lại, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, cô gái vẻ mặt lạnh lùng đứng bên cạnh cô ta gấp rút đứng dậy:

“Ba, người đã đánh Thiến Thiến rồi, khẳng định em nó cũng biết rõ sairồi, nhưng chỉ bởi vì mặt mũi mới không chịu thôi.” Cô gái thay LâmThiến nói chuyện, lúc này mới ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của Lâm Thiến,mỉm cười nói: “Thiến Thiến, em nói là sao?”

“Ai muốn cô làm bộ hảo tâm! Lâm Đan, cô cút ra xa một chút.” Lời nói của Lâm Thiến vừa nói ra khỏi miệng, lúc này không chỉ là Lâm Sâm nổi giận, mà ngay cả La Từ cũng có chút bất mãn đứng lên: “Thiến thiến, vì saolại nói với chị con như vậy, đó là chị con muốn tốt cho con.”

“Ai biết trong lòng cô ta nghĩ như thế nào! Cô ta chính là hi vọng conbị ba đánh chết!” Lâm Thiến vừa nói xong, Lâm Sâm lập tức nhịn khôngđược, một cước đá lên con gái. Lâm Thiến nhịn không được, lúc này bòngười lên bỏ chạy, La Từ không yên tâm muốn đi xem, Lâm Sâm bởi vì cô ta bỏ chạy mà lại sinh khí, cũng đuổi theo, Lâm Đan ở phía sau hô đôi câu: “Baba, không cần phải đánh em ấy, nó chỉ là đứa trẻ không hiểu chuyệnmà thôi.”

Một câu nói vừa xong, Lâm Thiến nhịn không được đáp lại một câu: “Mèokhóc chuột giả từ bi!” Tiếng nói vừa dứt, cơn tức của Lâm Sâm lớn thêm,vẻ mặt cũng càng khó coi.

Lâm Đan sau khi nói xong, xoay người lộ ra nụ cười, đâu còn bộ dáng lolắng trước đó, đi lại hướng Ninh Vân Hoan: “Như thế nào, trút giận đủchưa?”

Vẻ mặt Ninh Vân Hoan thoáng chút không tự nhiên, vẻ mặt cô gái vừa rồicòn lạnh như băng lúc này lại lộ ra bộ dáng giảo hoạt. Ninh Vân Hoannhịn không được, nghi ngờ hỏi: “Cô ta thật sự là em gái ruột của cô?”

“Ai cũng đều hỏi như vậy!” Lâm Đan khôi phục bộ dáng lãnh đạm trước đó.Ninh Vân Hoan nghe rõ ý tứ của cô ta, bật cười: “Khó trách cô ta khôngthích cô.”

“Nếu như nó yêu thích em, em sẽ thấy rất phức tạp.” Vẻ mặt Lâm Đan lạnhlùng nói, nhìn thấy Lan Ý thì hai con mắt phát sáng lên, “Có thể cho emôm một cái không?”

Ninh Vân Hoan có chút không thích, nhưng còn chưa mở miệng cự tuyệt, Lâm Đan đã đưa tay ra ngoài, cô do dự một chút, liền đứng bên cạnh vệ sĩ.Cô không tin lời nói của Lâm Đan, nếu Lâm Đan muốn giúp Lâm Thiến hảgiận thì không biết sẽ làm gì với con trai, chính mình đứng ở bên cạnhsợ phản ứng cũng không kịp. Bởi vậy lúc này mới do dự đưa đứa bé ra, aingờ đứa bé còn chưa qua tay, Lan Ý vốn đang nhắm mắt ngủ cảm giác đượcphải xa mẹ lại lần nữa tỉnh ngủ mở mắt ra. Trong miệng phát ra âm thanhchuẩn bị khóc, Lâm Đan bên cạnh duỗi tay ra, vẻ mặt lãnh đạm:

“Mau tới nào, có dì họ và mẹ ở chỗ này.”

Vừa nghe lời này, không chỉ là Ninh Vân Hoan mà ngay cả bảo mẫu và vệ sĩ bên cạnh cũng cứng ngắc lại. Lâm Đan lại không sao cả, đưa tay đến dứtkhoát ôm cả Ninh Vân Hoan và Lan Ý vào trong ngực.

Bị cô ấy ôm như vậy, lông tơ Ninh Vân Hoan đều đứng lên. Dựa vào ánh mắt cô cũng nhìn ra được Lâm Đan chắc là sẽ không có tâm tư xấu với contrai mình, cảm giác bị phụ nữ ôm cả đời này cô cũng không nghĩ đến, chỉđành phải hy sinh giao con trai cho Lâm Đan, chính mình vội vàng lấy tay xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, ngồi xuống một bên.

Đáng thương cho Lan Ý nhìn thấy mẹ không ôm mình mà là một dì nào đó lạhoắc lập tức muốn khóc, nhưng con mắt Lâm Đan lại tỏa sáng, sờ lên khắpngười nhóc, vốn người đứa bé mềm mại non nớt, bị Lâm Đan sờ sờ làm nướcmắt trong hốc mắt bị hù dọa ép trở về, hai tay kháng cự vung lên, trongmiệng kêu i i a a náo loạn cả lên.

“Thật đáng yêu, chị dâu họ tặng em đi.”

Con mắt Lâm Đan tỏa sáng, cái trán Ninh Vân Hoan nhảy lên, cự tuyệt cô ấy: “Không được.”

“Ai…” Lâm Đan có chút tiếc nuối thở dài, lại chuyên cần sờ tay Lan Ýnhanh một chút. Nhắm thấy nhóc con chuẩn bị muốn khóc, lúc này Ninh VânHoan mới vội vàng nháy mắt với Lan Ý, mấy người vội vàng đem đứa bé bếlên dụ dỗ, Lan Ý mới nhếch miệng không khóc.

Tuy nói hiện tại người ôm nhóc không phải là Ninh Vân Hoan, nhưng nãygiờ thử với người lạ thì khẳng định người lạ vừa rồi ôm so với bảo mẫuthì thoải mái hơn một chút.

Trong lúc Lâm Đan có chút tiếc nuối, thì Lâm Sâm ôm con gái đi vào.

Nhìn ra được lúc này trong lòng Lâm Thiến đã hận Ninh Vân Hoan thấuxương, nhìn ánh mắt cô ta cũng mang theo tia máu màu đỏ, nhưng căn bảnNinh Vân Hoan không sợ cô ta, ngược lại là hướng về phía Lâm Thiến cườilạnh một tiếng. Vẻ mặt La Từ có chút khó coi, lại trầm mặc không có lêntiếng, Lâm Sâm lạnh lùng nói:

“Nó làm chuyện sai lầm, đương nhiên phải bị phạt, nếu Ninh tiểu thư còncó chỗ nào không hài lòng, cần phải trút giận, tôi tuyệt đối sẽ khôngnhíu mày một chút nào.”

Rốt cuộc Lâm Thiến là con gái của Lâm Sâm, tuy nói biết rõ con gái làmông bị mất thể diện lớn như vậy, Lâm Sâm cũng đã tự tay đánh con gái,nhưng ông đánh xong nhất định tức giận cũng tiêu hơn phân nửa, lúc nàytrong đầu cũng có chút hối hận vì đã đánh con, có điều không thể khôngnghiêm mặt được, nhưng trong lòng nhất định là có chút mất hứng với Ninh Vân Hoan, dù sao một người ngoài với một người là con gái ruột thịt của mình, tâm người đều là nghiêng nghiêng một bên, bởi vậy lúc này nóichuyện cực kỳ lạnh nhạt kêu cô một tiếng Ninh tiểu thư.

Đối với thái độ của Lâm Sâm, Ninh Vân Hoan ngẩn người, sau liền nở nụ cười, cũng không để ý:

“Không có gì, dù sao hiện tại Lâm tiên sinh đã dạy dỗ qua, tôi đã khôngcòn gì để nói, chỉ là hi vọng lầm sau Lâm phu nhân có điểm nào khôngthỏa mái không cần lại tới tìm tôi trút giận.”

Một câu nói làm sắc mặt La Từ càng khó coi, trong mắt lộ ra vẻ phiền chán.

Lâm Thiến đứng bên cạnh không nói gì, Lâm Sâm kêu con gái lớn ngồi trênsofa một tiếng, lúc này mới thản nhiên nói với Ninh Vân Hoan:

“Nếu Ninh tiểu thư đã trút giận xong, chuyện này xem như Lan gia và Lâmgia đã thương lượng xong, về sau Ninh tiểu thư không cần phải nhắc lại.”

Vốn là Ninh Vân Hoan vẫn còn ấn tượng tốt với một trưởng bối như LâmSâm, có điều lúc này nghe ra ý tứ trong lời nói của ông, trong lòng cóchút không thoải mái, đứng lên: “Chuyện này cho tới bây giờ đều khôngphải là tôi nói, lời nói này của Lâm tiên sinh không phải rồi.”

Lan Ý bị cảm cô cũng không tìm tới cửa nhà họ Lâm để thu thập Lâm Thiến, mà người nhà họ Lâm cũng rất bao che khuyết điểm lại tìm tới cửa, hiệntại ý tứ của Lâm Sâm dĩ nhiên là nói cô nhất quyết không buông thachuyện như vậy. Thần sắc Ninh Vân Hoan cũng lạnh xuống, đang muốn mờinhững người này đi về, Lâm Sâm đã lạnh mặt nói: “Đã như vậy thì quấy rầy rồi.” Nói xong lời này, Lâm Sâm liền dẫn vợ và con gái đi ra ngoài.Không lâu sau bên ngoài truyền đến âm thanh xe hơi, nhà họ Lâm lúc nàymới đi.

Vốn là một ngày tốt lành lại bị đám người họ Lâm náo loạn, trong lòngNinh Vân Hoan cũng phiền, dụ dỗ con trai mới truyền nước biển xong ngủthêm chốc lát. Tranh thủ lúc Lan Ý ngủ, Ninh Vân Hoan nghĩ đến đã vàingày cô không có về thăm ba Ninh, đang muốn xế chiều đi thăm ba Ninh một lúc thì Lan Lăng Yến đã trở lại, biết rõ Ninh Vân Hoan muốn đi thăm baNinh thì anh cũng đi cùng.

Tuy đã thừa nhận với ba Ninh là hai người đã đi đăng ký, nhưng đây vẫnlà lần đầu tiên Lan Lăng Yến tới nhà ba vợ. Trước kia ở trong bệnh việngặp mặt hiển nhiên là không đề cập tới. Anh muốn đi cùng, tất nhiên làNinh Vân Hoan cũng không có cách nào khác với anh. Lúc lên xe Lan LăngYến cho người chuẩn bị chút đông trùng hạ thảo, xuống núi lấy đồ xongliền thẳng hướng đi đến Ninh gia.

Gần đây mỗi lần về nhà họ Ninh đều có chút chuyện không muốn xảy ra, cái này làm cho Ninh Vân Hoan có bóng ma với việc trở về nhà, rất sợ trênđường lại gặp đám người họ Cố.

Thật may là một đường đi đến tiểu khu đều yên lặng, xe đi vào trong, bảo vệ thấy Ninh Vân Hoan ngồi phía sau liền nhanh chóng mở cửa, xe thuậnlợi đi vào nhà họ Ninh.

“Người nhà họ Lâm không làm khó em chứ?” Lúc xuống xe, Lan Lăng Yến ômNinh Vân Hoan từ trên xe đi xuống, cũng không đặt cô xuống đất, ngượclại ôm về phía biệt thự Ninh gia. Vốn dĩ khoảng cách chỉ là hai ba bước, Ninh Vân Hoan giãy giụa muốn xuống, tay anh đặt trên mông cô vỗ mộtcái: “Đàng hoàng một chút! Lúc nãy anh đã gọi điện cho lão Đường, buổitối ông ấy sẽ lên núi một chuyến.”

Mắt cá chân của Ninh Vân Hoan lúc này đã bị sưng phồng lên, lúc này dùsao cũng đã đến trước cửa nhà mình, cũng không còn vài bước. Lan LăngYến muốn ôm thì Ninh Vân Hoan cũng không có kiên trì phản đối, chỉ làsắc mặt có chút đỏ lên.

Bảo mẫu đứng ở trong phòng chứng kiến tình cảnh bên ngoài lan can, ýcười đầy mặt bước tới mở cửa, nhỏ giọng nhắc nhở Ninh Vân Hoan: “Tiểuthư, Đại thiếu gia đã trở lại.”

Vừa nghe đến Ninh Vân Thành, Ninh Vân Hoan tâm tình vốn đang tốt thoángcái sắc mặt liền khó coi, cô gật đầu nhẹ không lên tiếng. Ninh phu nhân ở trong lòng lập tức đứng lên, nhìn thấy Lan Lăng Yến đang ôm con gái màgiật mình: “Làm sao vậy?”

“Trật chân, không có việc gì đâu mẹ.” Lúc này trời đang mưa lâm râm, Lan Lăng Yến bước nhanh ôm Ninh Vân Hoan vào nhà, Ninh phu nhân đã kêungười chuẩn bị khăn nóng…

Ba Ninh ngồi trong phòng nhìn thấy hai vợ chồng đi tới, hài lòng gật đầu nhẹ, hai người Cố Doanh Tích và Ninh Vân Thành đang quỳ trước mặt ông.Không khí trong phòng lúc này đang ngưng lại, cũng không biết trước khicô đến Ninh Vân Thành đang nói cái gì, ba Ninh cầm quải trượng, sắc mặtcũng có chút khó coi.

Ánh mắt Cố Doanh Tích từ lúc Lan Lăng Yến đi vào liền dính vào trênngười anh, đến khi nhìn thấy anh ôm Ninh Vân Hoan, sắc mặt lập tức trởnên trắng nhợt, thân thể khẽ run run hai cái. Ninh Vân Thành ở bên cạnhnhìn thấy vô cùng đau lòng, ôm ả vào trong ngực mình, thấy Ninh VânHoan, giọng nói có phần không thân thiện: “Cô tới làm gì?”

Ninh Vân Hoan vừa nghe lời này liền cười, nhìn không được vỗ vỗ Lan Lăng Yến, ra hiệu cho anh đặt cô lên ghế sofa, lúc này mới nhận lấy chénnước Ninh phu nhân đưa tới uống một ngụm: “Cảm ơn mẹ.” Cảm ơn Ninh phunhân xong, Ninh Vân Hoan mới nhìn đến Ninh Vân Thành đang dùng ánh mắtkhông thân thiện nhìn cô chằm chằm: “Ninh gia bây giờ cũng không phải là anh làm chủ, chỉ có anh mới có thể trở về, còn tôi thì không sao?”

Vừa nghe lời này, trong lòng Ninh Vân Thành liền nổi lên lửa giận, cười lạnh nói: “Cô lại muốn đùa giỡn cái gì?”

Nhìn bộ dạng căm thù của hắn, Ninh Vân Hoan không nghĩ đến ý của hắn,Ninh Vân Thành lại oán hận nói: “Có phải cô chê cười tôi không?”

Khó có dịp Ninh Vân Thành lại phát hỏa lớn như vậy, Ninh Vân Hoan lạithật là tò mò không biết hai người này trở về là làm cái gì, quay đầuliếc nhìn Ninh phu nhân một cái. Ninh phu nhân tự nhiên hiểu được tâm tư của con gái, nhìn Cố Doanh Tích đang quỳ trên mặt đất cười lạnh mộttiếng, thấy ánh mắt ả luôn đảo quanh trên người con rể mình, lửa giậntrong lòng Ninh phu nhân nổi lên cao hơn: “Cô đang nhìn cái gì?” Ninhphu nhân nhìn bộ dáng của Cố Doanh Tích thì trong lòng sẽ sinh khí, vốnlà muốn nói chuyện khó nghe hơn một chút, nhưng thấy con rể ở chỗ này,sợ làm cho nó chê cười, bởi vậy cố nén phiền chán trong lòng, lạnh lùngnói:

“Vân Thành, con có chuyện gì không thể nói cùng với ba ba, không nên mang cô ta về nhà.”

“Mẹ!” Ninh Vân Thành bất mãn lên giọng, vẻ mặt có chút kích động: “Tíchnhi thật sự mang thai con của con, chẳng lẽ tụi con không nên kết hônsao? Không phải mẹ hi vọng con mau có đứa bé, để cho mẹ và ba ôm cháusao?”

Chính xác là Ninh phu nhân muốn có cháu nội, cũng hi vọng con trai maukết hôn, mấu chốt chính là phụ nữ tốt nó không chọn, lại muốn tìm CốDoanh Tích đến để chọc tức bọn họ!

“Nếu như con tìm những người phụ nữ khác thì mẹ với ba cái gì cũng không nói, cho dù gia thế kém một chút, chỉ cần phẩm chất tốt, cô gái biếtgiữ mình trong sạch thì mẹ đều đồng ý, duy chỉ có Cố tiểu thư thì concũng không cần phải nghĩ tới!” Ba Ninh nghe nói như thế, khó có thể nhịn được, oán hận gõ quải trượng lên mặt đất: “Nếu mày quả thật thích nó,chính mày có bản lĩnh cưới nó thì tao không nói hai lời, nhưng nếu nhưmuốn để tao lấy tiền cho mày và nó kết hôn thì mày đừng mơ tưởng! Mày bỏ được nó thì tao cũng không cần phải thế này!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.