Chương trước
Chương sau
Cố Thiếu Đào nghethấy Ninh Vân Hoan nói hắn là gánh nặng, ánh mắt liền xám ngắt, nếu nhưkhông phải Cố Nhàn đứng ở một bên sống chết kéo hắn lại, phỏng chừng hắn đã sớm nhịn không được nhảy dựng lên rồi, nhưng cho dù không mở miệng,ánh mắt của hắn cũng đủ âm trầm rồi, làm Ninh Vân Hoan có chút cảnhgiác.

”Mày câm mồm, tao không nói chuyện với mày!” Bây giờ khôngthấy Cố Doanh Tích, Ninh Vân Thành vốn gấp như lửa đốt, căn bản không có tâm trạng khua môi múa mép với người khác, đến nay nhìn thấy Ninh VânHoan mở miệng, hắn hận tới mức con mắt đỏ bừng, nếu như không phải cóhai bảo tiêu đứng ở bên cạnh cô, e rằng lúc này Ninh Vân Thành đã sớmxông lên đánh cho cô một trận rồi: “Chuyện về Tích Nhi, mày chưa xongvới tao đâu, tốt nhất mày tự cầu phúc đừng để tao bắt được, nếu khôngtao sẽ lấy mạng mày để bù lại cho cô ấy!”

”Mày cút đi cho tao!”Ba Ninh nghe thấy lời này, cuối cùng không nhịn được nữa, nhấc cây gậytrong tay đánh tới chỗ hắn, lúc đầu Ninh Vân Thành còn nhịn không đánhtrả, nhưng sau khi bị đánh hai cái, ba Ninh dùng sức rất lớn, đánh vàongười hắn ta làm hắn ta đau không chịu nổi, cái thứ ba đánh xuống hắn ta tránh đi, gậy của ba Ninh nhất thời đánh lên mặt của hắn ta, làm tronglòng hắn ta dâng lên phẫn nộ, bắt lấy gậy, rồi dừng sức đẩy mạnh.

Ba Ninh vốn dĩ vừa mới làm xong phẫu thuật ở bệnh viện, sức khỏe còn yếu,mặc dù bên ngoài của Ninh Vân Thành có vẻ chật vật, nhưng dù sao cũng là một người trẻ tuổi thân thể cao lớn, đẩy một cái như vậy, ba Ninh không thể chịu được, ngửa người ngã về phía sau, may mà một vệ sĩ đứng ở mộtbên nhanh tay lẹ mắt đỡ được ông, ông mới không bị ngã trên mặt đất,nhưng chiếc mũ đội trên đầu lại bị rớt xuống, lộ ra vết sẹo sau đầu tobằng bàn tay.

Nhìn thấy ba Ninh bị Ninh Vân Thành đẩy ngã, NinhVân Hoan không thể nhịn được nữa: “Ninh Vân Thành, mày có biết ba vừamới xuất viện hay không?”

”Ai bảo ông ta đánh anh trai tôi?” CốThiếu Đào đã nhẫn nhịn từ lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, hắn đã sớm nhìn Ninh Vân Hoan không thuận mắt, kể từ khi quen biết cô, hắn đã bịcô làm nhục mấy lần, sẽ có một ngày hắn làm cho cô ti tiện như một conchó quỳ dưới chân hắn để cầu xin tha thứ!

Lúc này hắn thấy NinhVân Hoan nói chuyện, cười lạnh nói, cũng không quan tâm Cố Nhàn kéo hắn, dương cằm lên cười: “Già mà không chết đi cho rảnh, dám đánh anh traitôi, bị đánh là đáng đời!” Anh trai trong miệng hắn là chỉ Ninh VânThành, Cố Thiếu Đào thầm mến Cố Doanh Tích, vẫn không thích Cố DoanhTích tìm người đàn ông khác, bởi vì vừa rồi rất cảm động đối với hànhđộng chăm sóc Cố gia của Ninh Vân Thành, nhưng vẫn không cam tâm tìnhnguyện gọi Ninh Vân Thành là anh rể, cho nên lúc này hắn mới gọi là anhtrai.

Hắn nói thay Ninh Vân Thành, Cố Thiếu Đào lại nói tiếp:“Lão già, lão già rồi nên đi nằm đi, nếu không lão đi ra ngoài nhiều,cẩn thận gặp phải quỷ!” Hắn uy hiếp xong, lại vẫy vẫy ngón tay.

Cố Thiếu Đào gần đây đã bắt đầu du nhập với Nhuận ca - côn đồ đường phốtrước đây, Nhuận ca này trước đây là kẻ trộm cắp lừa gạt chuyện gì cũnglàm, được xem như lão đại của một con đường, Cố Thiếu Đào hô hắn ta làlão đại, mở miệng là khen, lại vô cùng nhẫn nhịn. Nghĩ tới lần trước chị Doanh Tích phải chịu nhục ở Ninh gia, hắn liền thề sẽ có một ngày báothù.

Từ nhỏ hắn đã không có thiên phú về đọc sách đi học, cho nên vừa tốt nghiệp trung học phổ thông liền không muốn đi học nữa, lần nàyhắn giao du với Nhuận ca, nghe nói Nhuận ca quen biết đại nhân vật, nghe nói phía sau đại nhân vật kia còn có người chỉ đạo, sớm muộn cũng sẽ có ngày hắn quen biết với đại nhân vật kia, đến lúc đó chỉ cần trong tayhắn có tiền có người, hắn sẽ làm cho tất cả người Ninh gia không đượcchết tử tế!

Nghĩ tới chị Cố Doanh Tích có khả năng bị Ninh VânHoan hại, lúc này hắn muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa, cùng những kẻ bên ngoài giao du một thời gian, hắn vừa mở miệng liền chửi tục:“Mày là cái loại ngàn người cưỡi vạn người đè..................”

Câu nói của Cố Thiếu Đào làm cô nghĩ tới kết cục của Ninh Vân Hoan trongtiểu thuyết (có ai nhớ kết cục của nhân vật NVH ở trong tiểu thuyết haykhông, là bị luân gian tới chết đó),ánh mắt lạnh lẽo, phất tay với mộtvệ sĩ khác: “Miệng của hắn không sạch sẽ, là cái thứ không được ba mẹdạy dỗ, anh thay tôi dạy dỗ hắn ta thế nào là lời một con người nênnói!”

Người vệ sĩ kia đáp lời, tiến lên xách Cố Thiếu Đào nhưxách một con gà, mặc hắn giãy dụa như thế nào, cũng không thể giãy thoát cánh tay của vệ sĩ, lúc này vệ sĩ mới bắt tay vào việc, đấm vào mồmhắn!”

”Ninh tiểu thư, cô hại con gái tôi, lẽ nào còn định hại con trai tôi nữa hay sao?” Cố Nhàn nhìn thấy động tác của Ninh Vân Hoan,nhất thời vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm thấy phẫn nộ: “Vân Thành,chuyện này.........................”

”Mẹ, mẹ yên tâm.” NinhVân Thành nói tới đây, nhìn thấy Cố Thiếu Đào bị đánh tới mức khóe miệng bị rách rướm máu, cả người không phát ra nổi một tiếng kêu, chỉ nghethấy tai ong ong, vội vàng tiến lên cứu hắn: “Mày buông tay ra ngay.”

”Ngay cả anh ta cũng đánh.” Cô muốn giáo huấn Ninh Vân Thành từ lâu rồi, Ninh Vân Hoan nghĩ tới kiếp trước hắn ta đánh cô một bạt tai, ánh mắt liềnbăng lãnh, nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “Nêu anh ta đã muốn đồng camcộng khổ, cũng đánh cho anh ta ù tai luôn.”

Người vệ sĩ kia tấtnhiên là đáp ứng, người đỡ ba Ninh cũng tiến lên giữ Ninh Vân Thành lại, hai người vệ sĩ đã sớm nhìn ra Ninh Vân Hoan không thích Ninh VânThành, lúc này vì muốn lấy lòng phu nhân, nghĩ cũng không nghĩ liền tátvào mặt Ninh Vân Thành!

”Bốp” một tiếng vang giòn, cổ áo của Ninh Vân Thành bị người ta xách lên, ngay cả mái tóc nửa dài nửa ngắn củahắn ta cũng bị vệ sĩ túm lấy, cái tát này không thể tránh được, nhấtthời đánh cho hắn mắt nhìn thấy sao, gò má sưng đỏ, nhất thời ngay cảcảm giác đau đớn cũng không cảm thấy.

Hắn ta vốn dĩ cảm thấy áynáy đối với việc đẩy ba Ninh suýt ngã, ai ngờ Ninh Vân Hoan không nóihai lời đã cho người tát hắn ù tai.

Người ta nói đánh người không đánh vào mặt, Ninh Vân Thành còn là anh trai của Ninh Vân Hoan, mà hiện này cô lại cho người tát vào mặt hắn ta! Nhất thời mắt Ninh Vân Thànhđỏ lên tơ máu, nếu nây giờ hắn ta có thể nhúc nhích, e rằng chuyện đầutiên hắn làm sẽ là xông lên trước liều mạng với Ninh Vân Hoan! Vốn dĩ có chút áy náy đối với ba Ninh, nhưng khi Ninh Vân Hoan cho người đánh hắn ta, áy náy trong lòng Ninh Vân Thành liền biến mất sạch sẽ.

Nhìn thấy Ninh Vân Thành bị đánh, nhìn thấy hắn ta không có cách nào giãydụa, Ninh Vân Hoan không khỏi nghĩ tới khuất nhục của mình ở kiếp trước, kiếp trước cô cũng giống như Ninh Vân Thành bây giờ, lúc đó bị hắn tatát, đến nay hồi báo lại trên người hắn ta, Ninh Vân Hoan chỉ cảm thấytrong lòng sảng khoái tới mức khó có thể dùng lời để miêu tả, nhìn thấyhắn ta nhìn mình nhưng chỉ có thể bất lực, Ninh Vân Hoan mới cong congkhóe miệng, ý bảo hai người về sĩ dừng tay, lúc này mới lạnh lẽo nhìn Cố Thiếu Đào: “Học được cách ngoan ngoãn hay chưa?” Một chút bản lãnh cũng không có mà cũng dám mở miệng cuồng vọng, nhưng Ninh Vân Hoan nghĩ tớikết cục của hắn ở trong truyện cùng với hào quang của hắn ở kiếp trước,trong lòng rất nhanh ra chủ ý, lúc này cũng không để vệ sỹ bức ép quámức.

Một chiêu này là Lan Lăng Yến dạy cô, nếu như hận một người, ngàn vạn lần không thể ép hắn vào đường cùng ngay, ngược lại phải tratấn người ta tới mức sống không bằng chết, vài lần chỉ cho hắn chút cơhội sống, hắn liền không thể gượng nổi ý chí chiến đầu, chuyện kiểu nàyxảy ra nhiều lần, người này cũng tương đương với việc bị phế đi rồi! Đối mặt với người như Cố Thiếu Đào, chiêu này rất thích hợp với hắn.

Hiện nay Cố Thiếu Đào bị đánh tới mức miệng mũi đầy máu, răng cũng bị rụnghai cái, Ninh Vân Hoan cười cười bảo vệ sĩ thả hắn ra, lúc này mới nóivới Ninh Vân Thành: “Ba bị anh đẩy suýt ngã, ông ấy không trách anh,nhưng tôi muốn dạy cho anh biết như thế nào là đạo làm con, chỉ dựa vàodáng vẻ này của anh, còn muốn nuôi dưỡng bà mẹ vợ rẻ mạt của anh, ngaycả bản thân anh anh còn không nuôi nổi, một kẻ phế vật, còn giả dạngtình thánh làm gì.” Cô vỗ vỗ tay, bộ dáng có chút phiền chán: “Thả anhta ra!”

Có lẽ vừa rồi quá sợ hãi, khi hai vệ sĩ thả Ninh VânThành ra, chân hắn ta mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt hoảng sợ,một câu cũng không nói ra nổi, so sánh với Cố Thiếu Đào, Cố Thiếu Đào bị thương nghiêm trọng hơn nhiều nhưng ngược lại hắn bình tĩnh hơn NinhVân Thành, nhưng hắn càng bình tĩnh, trong lòng Ninh Vân Hoan càng đềphòng hắn.

”Ba mẹ, hôm nay con xin cảm ơn công nuôi dưỡng của các người, nhưng các người nhìn nó sai người đánh con, lại không nói giúpcon câu nào, trước đây con thiếu nợ các người, kiếp sau có cơ hội nhấtđịnh trả lại, nhưng con không thể ngơ ngẩn ở Ninh gia nữa, nếu các người đã có con gái thì không cần con trai như vậy, cũng xem như chưa từngsinh ra con đi!” Ninh Vân Thành bị đánh trước mặt mọi người, nếu như hắn không phải một người đàn ông, ngại không dám khóc trước mặt mọi người,chỉ sợ lúc này nước mắt đã chảy dài rồi, hắn ta cố nhẫn nhịn sự phẫn nộtrong lòng, cũng hận cả ba Ninh mẹ Ninh, “Các người không chăm sóc mẹ vợ giúp tôi, tôi cũng không trách các người, một nửa Ninh gia của tôi, tôi cũng không cần nữa, tôi muốn đổi thành tiền, ba chỉ cần đưa cho mẹ vợtôi là được!”

Ngẩng mặt lên, Ninh Vân Thành vô cùng bình tĩnh nói ra những lời này.

Vốn dĩ có chút đau lòng hắn ta, mẹ Ninh nhìn thấy hắn ta bị đánh xong lạinói lời này, trong lòng liền lạnh xuống: “Vân Thành, chúng tôi nuôi anhhai mươi mấy năm, lẽ nào thực sự không bằng nha đầu họ Cố hay sao? Cô ta ruốt cuộc cho anh uống bùa mê thuốc lú gì, anh bị cô ta mê hoặc tới mức này? Công ơn sinh ra và nuôi dưỡng anh của Ninh gia, không nói quá lên, cũng không phải chỉ cần hai ba câu nói của anh có thể tính toán xong,cái gì mà kiếp sau đến báo đáp, tôi không tin! Nếu anh đã không nhậnngười mẹ như tôi, cũng không nhận ba, tôi cũng xem như chưa từng sinh ra đứa con trai như anh, trước đây anh dùng hết bao nhiêu tiền, anh liềnnghĩ cách kiếm về trả tôi!”

”Ngoài ra tài sản Ninh gia không cóphần của mày!” Ba Ninh cũng tức giận không nhẹ, lúc Ninh Vân Thành dámđánh trả ông đã lạnh tâm rồi, lúc này đợi mẹ Ninh nói xong, liền bổ sung tiếp: “Công ty Ninh gia tao đã tặng em gái mày làm quà cưới rồi, màycũng đừng nảy sinh ra kiểu ý nghĩ lấy nó tặng cho người khác.” Ba Ninhlúc này có chút vui mừng vì ông đã sớm làm theo dự đoán, may mà ông đãtặng công ty Ninh gia cho Lan Lăng Yến, cũng may mắn vì sớm nhận ra đứacon trai này không đáng để ông dựa dẫm, hiện nay may mà chưa muộn, mặcdù trong lòng khó chịu, nhưng ông cố nén sự đau lòng này, đứng thẳngthắt lưng nói:

”Từ nay trở đi mày cũng đừng gọi tao là ba nữa,mày thích đi đâu thì đi, không cần quay về tìm tao nữa!” Ba Ninh nói tới đây, cuối cùng không nhịn được: “Hoan Hoan, cho người đuổi bọn họ đi,ba không muốn nhìn thấy họ nữa.”

”Tôi không đi.” Cố Nhàn vừa nghe thấy Ninh Vân Thành không có cách nào khác, hơn nữa hắn ta vậy mà không thể lấy được một đồng tiền nào từ công ty Ninh gia, trong lòng khôngkhỏi lạnh lùng, thở gấp hai tiếng, sắc mặt trắng xanh nói: “Tôi khôngđi, tôi muốn con gái tôi, các người giấu con gái tôi ở đâu, tôi muốn con gái tôi.”

Ba Ninh còn muốn nói đạo lí với bà ta, Ninh Vân Hoanđã trực tiếp nói với người ta: “Không đi thì bà có thể đợi ngoài cổngtiểu khu, nếu như không phục, cứ việc gọi điện báo cảnh sát.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.