“Chị nợ tôi năm ngàn năm trăm vạn, chị đừng có quỵt nợ!” Ninh Vân Hoan nhấn mạnh lại cho Cố Doanh Tích nghe, rồi mới đứng lên.
Cố Doanh Tích lúc này mới có chút hốt hoảng, vội vàng nói: “Cái gì năm ngàn năm trăm vạn, tôi không rõ.............”
”Điện thoại, còn có túi sách.” Ninh Vân Hoan chỉ vào đồ, cười lạnh nói: “Chị định quỵt nợ đấy à.”
”Tôi không phải là người như vậy!” Cố Doanh Tích vội vàng lắc đầu, nước mắtliền chảy xuống má, theo động tác lắc đầu của ả mà những giọt nước mắtbay tung tóe: “Nhưng, nhưng dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bắt tôiđền nhiều tiền như vậy.........”
”Cô có ý kiến gì sao?” Lan Lăng Yến không muốn nói chuyện với Cố Doanh Tích, nhưng nhìn thấy dáng vẻnghiêng ngả không đứng đắn của ả, Ninh Vân Hoan lại có ý muốn ả ta bồithường tiền, cho nên anh cố gắng nhẫn nhịn không muốn đâm cho ả ta hainhát dao, nhướng nhướng mày nói một câu như vậy.
Vừa nhìn thấyanh là cả người Cố Doanh Tích liền lâm vào tình trạng mơ hồ, vội vànglắc đầu, Tô Doanh vừa nhìn thấy vậy, vội vàng cho người lấy giấy bút vàcon dấu tới, đưa cho Cố Doanh Tích ký tên vào trước, lại đóng dấu vântay của ả lên, lúc này mới đưa giấy cho Ninh Vân Hoan, ý của ông chínhlà muốn cô thích viết thế nào thì viết thế ấy.
Làm xong nhữngchuyện này, Lan Lăng Yến kéo Ninh Vân Hoan muốn rời đi: “ Lan Hoảng vàLan Lộ, hai người đưa tên phế vật này về Tần gia, thuận tiện nói với lão già họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nu-phu/2512956/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.