Dịch & biên: NguyetNhi
Lúc này cũng đã bị bắt gặp rồi, Ninh Vân Hoan cũng không nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, ở bên cạnh có nhiều người như vậy, cô không tin Tạ Trác Doãn dám làm gì cô, cho dù lòng dạ người này có độc ác đi chăng nữa, nhưng chỉ cần cô làm lớn chuyện này lên thì Tạ Trác Doãn cũng không còn mặt mũi nào mà ở trong trường học nữa, vì đề phòng chó cùng rứt giậu, Ninh Vân Hoan vẫn phải lui về sau hai bước, để tránh bị hắn khẽ vươn tay ra liền bắt được mình, cũng nhìn thấy thứ không nên nhìn làm cho cô cảm thấy ghê tởm, lúc này cô mới nhíu mày mở miệng nói:“Là tôi.”
Trong lòng nghi ngờ không biết Tạ Trác Doãn có bị hư thận không, như thế nào mà sớm không xong muộn không xong, đúng lúc cô vừa ngồi thì hai người liền xong việc, nhanh như vậy, khẳng định là do thận bị sử dụng quá độ mà không chịu nổi! Cô yên lặng ở trong lòng nguyền rủa hắn ta, cũng coi như đã hiểu được lần trước bản thân đụng tới người đàn ông đầu tiên của Cố Doanh Tích là ai, khó trách Tạ Trác Doãn đột nhiên đến lớp học tìm mình, đoán chừng hắn ta đã biết người nhìn lén lần trước là mình rồi.
“Có phải cô thầm mến tôi? Nên bây giờ đi theo dõi tôi không?” Sắc mặt Tạ Trác Doãn lập tức trở nên khó coi, đôi mắt hiện lên vẻ ngoan độc, đè thấp thanh âm hướng Ninh Vân Hoan hét lên một tiếng.
Vừa nghe xong lời này, Ninh Vân Hoan thiếu chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nu-phu/2512885/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.