Vài lần Ninh Vân Hoan đều muốn chuồn đi ra, nhưng mỗi lần cô vừa sinh ra ý niệm trong đầu, người vốn đang bận rộn công sự Lan Lăng Yến lại tựa tiếu phi tiếu* nhìn lại. Bên trong không có người ngoài, hắn lấy chiếc mắt kính xuống, đôi mắt xếch dài nhỏ liền lộ ra. Hắn có một mái tóc đen mềm mại, có vài sợi tóc rủ xuống che đi lông mày, khi ngẩng lạnh thấu xương làm cho người ta hoảng sợ. (*: cười như không cười)
Bị ánh mắt hắn nhìn thấy, Ninh Vân Hoan đành phải nhịn nửa ngày, đợi đến khi sắc trời đã đen, Lan Lăng Yến mới ngừng công việc trong tay, đứng dậy đi về hướng Ninh Vân Hoan đang nhìn cửa sổ ngẩn người.
Toà nhà chính ở thủ đô của Lan thị nằm ngay vị trí trung tâm phồn hoa, các toà nhà lớn đều thuộc Lan thị, đừng nói cái khác, chỉ giá trị toà nhà này đã là thiên văn chi sổ, cả trăm Tô gia cũng không bằng một phần mười già trị, mà Ninh Vân Hoan đoán, đây so với tổng tài sản Lan thị cũng không đáng kể.
“Nghĩ gì vậy?”
Đang phát ngốc, một đạo âm thanh trong trẻo lạnh lùng chợt vang lên, Ninh Vân Hoan theo bản năng nói: “Nghĩ anh….” Cô vốn muốn nói nghĩ khi nào Lan Lăng Yến đáp ứng giao dịch của cô, từ nay về sau hai người không qua lại với nhau. Nhưng khi cô quay đầu, thấy người luôn mang vẻ mặt thản nhiên lúc này lại rút đi lệ khí trong mắt, bịt kín một tầng nhu sắc, miệng nhếch lên, hiển nhiên tâm tình không tệ.
Lúc này ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nu-phu/122466/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.