Người đàn ông này vừa nhìn là biết bất phàm, không cần đề cập tới khuôn mặt tuấn mỹ kia, khí chất trác tuyệt của hắn đã đủ để người ta không xem nhẹ. Dáng người hắn cực cao, chỉ sợ ngoài mét chín. Hắn càng bước lại gần càng làm người ta cảm nhận được khí thế sắc bén bức người.
"Hoan Hoan, cậu biết người này sao?" Phó Viện chỉ cảm thấy trái tim mình điên cuồng nhảy lên, miệng khô lưỡi khô đụng vào Ninh Vân Hoan.
Lúc này cô không chú ý tới hơi sức của mình, lập tức đụng mạnh vào hông Ninh Vân Hoan, nhất thời làm Ninh Vân Hoan đau, theo bản năng liền kinh hô một tiếng. Cũng phải cảm tạ cú va chạm này của Phó Viện mà lập tức đem Ninh Vân Hoan bừng tỉnh lại.
"Không biết." Ninh Vân Hoan suýt nữa đứng lên hét, vừa thấy người đàn ông này là cô muốn tìm chỗ trốn. Đời trước khi cô kìm nén bản tính của mình, giả trang thuần khiến lương thiện, thậm chí vì thay đổi kết cục, một lòng chờ Ninh mẹ xem xét đối tượng để gần gũi cả đời, nhưng cô không dự đoán được cuối cùng giả trang hai mươi năm lại vẫn rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Nguyên bản là nữ chính thiện lương thuần khiết đầu tiên vô ý có quan hệ với Ninh Vân Thành, sau khi Ninh Vân Thành hưởng qua tư vị cô ta liền tiếp tục quay lại thành lãng tử như lúc đầu, tuy nữ chính dung mạo không tốt lắm, nhưng cô ta có bàn tay vàng của tác giả, ban cho bề ngoài không đẹp nhưng lại có dáng người câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nu-phu/122457/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.