Chương trước
Chương sau
[Phần 2: Trở lại mạt thế]
Lúc này, dưới tầnghầm sâu dưới lòng đất của Chu gia, Diệp An đang siết chặt lấy một cáiđầu máu me bê bết bẩn thỉu vô cùng, cô cúi gằm mặt nên không thể nhìn rõ biểu cảm, chỉ biết rằng khoé môi cô nhếch lên vô cùng dữ tợn, khớp ngón tay nổi lên gồ ghề trắng bệch như thể cô đang cố gắng kìm nén cảm xúcrất khủng khiếp vậy.
Minh Nhiễm lúc này khí sắc đã tốt lên nhiều, cậu bé biết tâm trạng cô chủ đang rất xấu nên không dám nói câu nào chỉ im lặng tựa người vào vách đá bên cạnh. Bây giờ bọn họ đang đứng trongmột căn phòng nuôi nhốt tang thi mới sinh, đáng lẽ ra cậu đã có thểnhanh chóng dẫn cô đến chỗ của quái vật hắc ám và lấy máu của nó để thitriển chú thuật, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đưa cô đicon này khiến cô phải chứng kiến những người từng là thân nhân bạn bè bị biến thành thức ăn cho tang thi.
Xung quanh và dưới chân họ lấpđầy thịt vụn và máu tươi gay mũi do lợi trảo của tang thi để lại đã bịDiệp An và Minh Nhiễm giết sạch, đáng lẽ ra cô đã mặc kệ cái chuyện bình thường cô hay thấy ở mạt thế này rồi, thế nhưng người đó cố tình lại là những người cô từng quen biết, cố tình lại là bọn họ.
”Cô chủ, mau đi thôi, không sẽ muộn mất”
Minh Nhiễm rất không muốn làm phiền cô thế nhưng thời gian đang rất gấp rútrồi, nếu Chu Ái Lan không nhìn thấy Diệp An đâu chắc chắn với mạng lướiquân đoàn tang thi của cô ta chẳng mấy chốc sẽ tìm được nơi này rấtnhanh thôi.
Diệp An hít một hơi thật sâu, cô đặt cái đầu của LamCát xuống bên cạnh thi thể đã nát bét của Lam Thuỵ Phong rồi dứt khoátxoay người bước đi, đáy mắt cô vô cùng thanh triệt và không vương mộtgiọt nước mắt nào. Diệp An trầm giọng “Dẫn đường nhanh”
....
Chạy như bay trên con đường tối tăm, Minh Nhiễm vừa phủ lồng bảo hộ xungquanh cả hai che dấu khí tức và nhiệt độ vừa cố gắng cảm nhận mọi ngócngách dẫn đến hồ nước.
Lúc cậu bị Chu Ái Lan trói lại và cô chủđến cứu, hoá ra hồ nước đó chính là nơi quái vật biển sâu ngủ say, lúccậu tìm đường thoát khỏi đó thì chợt cảm nhận một ánh mắt màu vàng kimrực rỡ xoáy thẳng vào mình và khí tức cường đại khiến cậu hoàn toàn quỳxuống quy phục dù trong lòng không muốn một chút nào.
Thật ngạcnhiên là nó không ăn cậu mà lại nói rằng trên người cậu có mùi của LongTộc vương lại, sau đó khởi động cửa ra thì chủ nhân xuất hiện, dặn dòmấy câu, giao ống thuốc sau đó đuổi cậu đi vì Chu Ái Lan đã phát hiện ra và sẽ đến đây rất nhanh.
Minh Nhiễm đến được chỗ cửa đá thôngvới hồ nước, suốt dọc đường Diệp An vẫn trầm mặc và đắm chìm vào suynghĩ riêng nên khi đến nơi cậu cũng không nhiều lời mà tự động truyềntinh thần lực bao khắp cửa đá hòng phá giải bộ khoá sau đó mới nhẹ nói“Cô chủ, mau vào”
Lúc này Diệp An mới hồi thần gật đầu bước nhanh vào trong, thế nhưng khi vừa đến gần mỏm đá cạnh hồ nước thì có mộtbóng dáng đã đứng sẵn ở đó khiến Diệp An ngay lập tức khựng lại.
Người đó sở hữu mái tóc bạc dài đến eo, hông đeo hai thanh kiếm phối cùng bộđồ màu đen nhiễm đầy hắc khí, đôi mắt bạc giống hệt Diệp An cứ nhìn xoáy sâu vào cô chưa từng rời mắt khiến cô nhớ đến cảnh tượng biến ra đôicánh rồng ở biệt thự cổ Lam Dực và mất đi đan điền.
Lăng hộ vệ nhàn nhạt nhìn hai con chuột nhỏ phía trước không khỏi lạnh lùng áp lệnh “Mau trở về, đừng để tôi ra tay”
Minh Nhiễm bước lên trước thủ thế, ánh mắt sắc bén không chút che dấu sátkhí không hợp tuổi đối với gương mặt non trẻ chỉ mới 13. Cậu cầm chặtdao găm trong tay, ánh mắt chưa từng rời khỏi Lăng hộ vệ nhưng lại hướng giọng về sau nói “Trong lúc em cầm chân hắn cô chủ mau nhảy xuống hồnước, lúc đó lá bùa chủ nhân đã đặt sẵn sẽ khởi động”
Diệp An nghe thoáng qua sau đó cố gắng xâu chuỗi sự kiện, cô giật mình “Lãnh Dịch? Anh ta đến đây sao?”
Minh Nhiễm né tránh câu hỏi của cô, cậu bé hơi khựng lại một chút sau đóbóng dáng lao về trước thật nhanh cố gắng đánh lạc hướng hắn ta tránh xa hồ nước.
”CÔ CHỦ ĐI MAU” Minh Nhiễm hét lên.
Diệp An lậptức không suy nghĩ nhiều, chạy ngay theo phía sau Minh Nhiễm rồi láchngười khỏi hai lưỡi kiếm Lăng hộ vệ phóng ra, định bụng nhảy xuống. Thếnhưng ở chuôi kiếm của hắn có sợi xích mảnh rất dài, lập tức bị hắnquăng ra cầm chân Diệp An lại rồi ném cô lên bờ, ngữ điệu hắn rét lạnh“Không cho phép tiếp cận. Mau ngoan ngoãn trở về phòng đi”
Nộithương Diệp An vốn khá nặng, giờ bị ném thô bạo như vậy sức khoẻ có chút không chịu được, cô khó chịu quát lên “TA KHÔNG THỂ NÀO TIN ĐƯỢC NGƯƠILẠI GIÚP CHỊ ẤY GIẾT TOÀN BỘ NHÂN LOẠI. NGƯƠI BỊ ĐIÊN SAO?”
Lănghộ vệ vẫn điềm nhiên như không tránh được một đòn hiểm vào gáy của MinhNhiễm, lạnh lùng đáp trả “Ta càng không tin được chị em ruột có thể yêunhau. Lại còn là nữ nhân”
Diệp An khó khăn thoát khỏi xích sắt,lộn hai vòng ra phía sau để lấy đà quay lại hồ nước thế nhưng sợi xíchkia lại như cũ, bị điều khiển trói ngay người cô lại ném mạnh ra tậnphía cửa ra vào. Diệp An nghiến răng “Chị ấy lệch lạc như vậy sao ngươikhông ngăn cản? VÌ CÔ GÁI NHÁT GAN SỢ CHẾT TRAO CẢ THỂ XÁC CHO CHỊ ẤYTUỲ Ý SỬ DỤNG SAO??? THẦN KINH”
Diệp An dứt câu liền mặc kệ người bị trói siết đau đớn vẫn chạy về nơi cần đến trong lúc Minh Nhiễm đanggắng hết sức bình sinh cản đường hắn. Lăng hộ vệ niệm chú tạo ra một làn khói mỏng bao vây lấy Minh Nhiễm, khiến cậu bé lập tức bị ngừng cử động khó khăn ôm lấy cổ hít lấy không khí. Hắn bàng quang nhìn rồi kéo lạisợi xích, nhìn Diệp An híp mắt “Thì có sao, chỉ cần cô ấy được sống tốt, dù cả thế giới này có chết hết. Ta cũng sẵn sàng.
Với lại...
Không ai có thể cản được Hi tiểu thư. Chống lại chỉ có con đường chết”
Diệp An bị siết lại đau đớn phun ra một búng máu, thể chất cấp 7 cũng chỉ có thể phát huy một nửa tác dụng, bây giờ muốn đả thông não hắn ta cũngkhông có cửa vì mọi thứ cô biết đều rất mờ nhạt không những vậy hắn tađã thức tỉnh dòng máu này từ lâu rồi, đã luyện tập nó nhuần nhuyễn còncô thì vừa mở được mắt rồng đã bị cướp mất đan điền thì cửa nào mà thắng cho nổi.
Bỗng có một tia tinh thần lực nhu hoà từ trong não bộchảy dọc xuyên suốt các đường kinh mạch, men theo máu mà bao trùm từngtế bào khiến cơ thể cô vô cùng sảng khoái.
”Đồ ngốc, ta đã dặn không được kiêu ngạo mà vẫn chứng nào tật nấy. Nghĩ mình là thần thánh bất khả xâm phạm sao?”
Diệp An ngập ngừng “Ông... ông nội” Là ý niệm cuối cùng của ông lúc chuẩn bị chết đi đã lưu lại.
Giọng nói hữu lực giàu triết lý của Diệp Chính vẫn như chưa hề thay đổi mà giảng giải cho cô “Ta biết sẽ có lúc cái đầu trì độn của con sẽ gây chuyện nên ta đã sử dụngpháp bảo trong mặt ngọc Đổng gia lưu lại niệm lực một phần, lúc nào cơthể con đến cực hạn đoạn linh hồn này của ta sẽ thoát ra”
Diệp An thấy mình đang lơ lửng trong một không gian trắng xoá không có bấtkỳ một vật nào khác, Diệp Chính thì hư hư ảo ảo trước mặt cô như một màn sương mỏng không cẩn thận thổi nhẹ sẽ bay mất. Diệp An theo thói quencũ xô mày lại với nhau, bặm môi hơi nghiêng mặt ra bên trái không biếtnên nói gì tiếp theo.
Cô thua rồi, ngay từ khi chưa bắt đầu... cô đã thua thảm hại rồi.
Diệp Chính nhìn cháu gái đang khó xử, ông bật cười thong thả bay về phía cô, giơ bàn tay lên áp vào hai bên thái dương vận dòng khí từ phần hồn mình vào đầu Diệp An. Giọng ông từ tốn vang lên
”Con được sinh ra từ tế bào nguyên thuỷ sâu dưới lòng đại dương, đừng phụthuộc vào thứ phàm tục - đan điền - mà hãy cảm nhận dòng máu của conđang sôi trào trong huyết quản.
Kẻ kia nghĩ rằng đã nắm được tấtcả mọi vật trong lòng bàn tay, nhưng thứ sinh ra con đã đi trước mộtbước không muốn đứa con thứ hai của nó chịu sự chi phối của kẻ khác.
Lúc này, con chỉ cần buông bỏ mọi tạp niệm, mọi thù hận, để tinh thần trống nhất có thể...
... thứ con nên nắm bắt sẽ dần rõ ràng”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.