Tiếng nước nhỏ xuống mặt đá đen toả ra khí lạnh trong không gian im ắng, có một cậu bé người lấm lem, nhem nhuốc bởi máu do những trận đòn roi tra tấn khủng bố, tóc tai cậu tán loạn, xơ cứng, đầu cậu cúi gằm xuống nếu không phải do lồng ngực còn phập phồng thì ai nhìn qua cũng tưởng là đã chết.
Hai tay cậu bị trói treo ngang ra hai bên trên mặt động, chân buông thõng, vì dây trói quá lâu mà hai bàn tay đã gần như tím tái mất cảm giác.
Cảm nhận có người tới gần, biết là ai, bờ vai cậu run rẩy một chút nghênh đón trận đòn tiếp theo.
"Sao hả?!"
Chu Ái Lan thong dong bước từng nhịp đến chỗ Minh Nhiễm đang gần như thoi thóp, ả nở nụ cười
"Tao đã muốn trừng phạt mày không biết điều từ lâu rồi. Cả kiếp trước hay kiếp này, mày đều đáng ghét như nhau"
Ả đưa tay trái xuống sàn đá, tức thì vô số dây leo đen xì hắc ám mọc lên nhanh chóng thành bàn đỡ đưa Chu Ái Lan lên cao, ả đứng ngang với Minh Nhiễm, bóp lấy cằm cậu bé nâng lên đối diện với mình, cười gằn "Ranh con, mày dám ở cạnh Minh Tuyền của tao, dám chạm vào em ấy, nói chuyện với em ấy. Cái thứ từng gây đau đớn cho em ấy như mày lấy tư cách gì mà làm khế ước bảo vệ Minh Tuyền hửm? Cũng chỉ là con chó rách trốn chui trốn nhủi ở phòng thí nghiệm của tao mà thôi"
Dứt lời, tức thì dây leo nở hoa Tinh Lệ trắng muốt mọc ra từ bàn tay Chu Ái Lan quấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nu-phu-duoc-chuyen-kiep/561881/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.