Buổi sáng sớm tại biệt thự Diệp gia.
Diệp Viễn Thiếu vừa từ trên lầu xuống đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Sở Trác Nghiêm ngồi ở phòng khách. Có chút mất tự nhiên, Diệp Viễn Thiếu ho nhẹ một tiếng rồi định đi thẳng ra bãi để xe.
"Diệp Viễn Thiếu, đi xe của tôi cho tiện, đang đậu ở ngay cổng rồi" Sở Trác Nghiêm thấy người đi ngang qua lập tức gọi lại ân cần nở nụ cười, cùng sóng vai đi ra phía cửa. Diệp Kiến Nguyên tiếp tục ngồi uống trà, nhìn nhìn không khí giữa hai người kia khoé môi không khỏi nhếch lên chút vui vẻ.
Cuối cùng thì người cũng về tay. Anh là anh rất mong chờ quà đáp lễ của Sở Trác Nghiêm đây. Nếu sơ sài thì đừng hòng đặt chân vào Diệp gia lần nữa nữa là nhìn thấy em trai anh.
(Nguyên ca bán em trai từ lúc nào vậy cà TT_TT tui hông hiểu tui đang viết truyện như thế nào nữa a....)
Diệp Viễn Thiếu lạnh nhạt sắc bén thường ngày của Diệp thị hoàn toàn tiêu thất trước Sở Trác Nghiêm. Cả hai vừa lên xe Sở Trác Nghiêm đã lệnh kéo rèm lại, sau đó ép sát Diệp Viễn Thiếu vào ghế ngồi hôn ngấu nghiến cho thoả nỗi nhớ nhung khiến Diệp Viễn Thiếu vừa bực vừa buồn cười.
Em ấy là nỗi ám ảnh của hắn... Là khát vọng hắn ao ước được ôm mỗi ngày. Một nụ hôn sáng sớm không còn đủ thoả mãn thú tính trong hắn nữa, giá như ngay lúc này có thể hoà quyện với nhau đậm sâu như đêm 4 năm trước, thì cảm giác bất an lo sợ mất người yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nu-phu-duoc-chuyen-kiep/561855/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.