Suốt dọc đường lái xe không nói với nhau câu nào, cả hai đều bảo trì trầm mặc cho đến khi đã về đến cửa biệt thự riêng của Sở Trác Nghiêm. Diệp Viễn Thiếu cảm thấy anh thực thất bại, đã 4 năm tôi luyện bản thân khát máu trên thương trường mà chỉ cần gặp mặt người này mọi sắc bén như đều mất hết không còn.
Sở Trác Nghiêm thấy người vẫn đứng ở cửa không muốn vào đành thở dài "Tiểu Viễn, chỉ cần hôm nay em chịu nghe sự việc năm đó anh tìm ra chân tướng để giải quyết khúc mắc của chúng ta, anh hứa sau khi xong sẽ để em đi tự do"
Diệp Viễn Thiếu nghe Sở Trác Nghiêm nói sẽ để mình đi khiến tâm không khỏi có chút khó chịu, nhưng đã đến đây rồi, nơi khi xưa là khởi nguồn của tất cả nếu chấm dứt ở đây chắc tảng đá trong lòng bấy lâu nay cũng sẽ được buông xuống.
Nghĩ thông suốt, Diệp Viễn Thiếu bằng lòng ngồi xuống ghế đợi Sở Trác Nghiêm đi pha trà.
Tính từ lần cuối đến đây cũng khá lâu rồi nhưng mọi thứ vẫn y nguyên như hồi đầu anh biết. Vẫn chậu hoa kia nhưng đã vô cùng tốt tươi, vẫn là rèm cửa màu vàng cát đung đưa trong gió, vẫn là mấy đồ vật nạm ngọc đặt cẩn thận trong tủ kính,... Ánh mắt vừa lướt đến những đồ vật đặt trên giá gỗ, Diệp Viễn Thiếu không khỏi cảm thấy khó thở.
Đó là những đồ vật anh từng tặng Sở Trác Nghiêm.
Khi mối quan hệ của cả hai còn rất tốt, thỉnh thoảng Diệp Viễn Thiếu sẽ ngẫu nhiên tặng Sở Trác Nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nu-phu-duoc-chuyen-kiep/561846/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.