Cố Minh Tuyền mắttrợn tròn không thể tin nhìn từng ngọn lửa đỏ rực đang thiêu đốt từngtấc từng tấc một trên cơ thể mình. Cô tuyệt vọng nhìn chằm chằm lên trần nhà cảm nhận dấu hiệu của sự sống đang dần tắt. Không thể khóc khituyến lệ đã bị băng biến dị phá hỏng, Cố Minh Tuyền lúc này mới sâu sắcbiết bản thân mình cỡ nào ngu ngốc, chọc ai không chọc lại đi chọc những người thực lực mạnh mẽ biến thái như vậy.
Cổ họng chỉ có thểphát ra những tiếng ư ư kinh dị khàn đục, cô yên lặng nghĩ về cuộc sốngkiếp này của mình. Cô còn trách ai được chứ. Mẹ của cô, Vĩnh Cơ. Ngườiđàn bà đang phóng đãng ở căn phòng kia sao. Không, bà ấy vẫn là ngườibình thường, cần phải sống, quan tâm gì phế vật như cô chứ, nếu đổi lạilà cô cô đã vứt kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này ra ngoàicho tang thi ăn từ lâu rồi chứ không phải để đây.
Chị gái Minh Hi của cô sao, rõ ràng là từ đầu cô đã cướp đi tất cả sự chú ý của mẹ vàmọi người, giờ lấy cớ gì mà oán hận chị ấy chứ, đó là chị gái của cô,ruột thịt của cô suốt bao nhiêu năm trời chiều chuộng và chịu đựng tínhcách bốc đồng của mình dù chị ấy có thật lòng quan tâm cô không đi chăng nữa. Cô mới chịu khổ sở được vài tuần ngắn ngủi, sao so sánh được những năm tháng chị Minh Hi của cô phải trải qua. Ngay cả trong thời kỳ mạtthế khan hiếm thức ăn, dù cho vì mục đích nào đi nữa chị gái Minh Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nu-phu-duoc-chuyen-kiep/263093/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.