Trương Ninh còn ở trong chăn cân nhắc chuyện hồi môn ngày mai đâu, Tống Kiến Quốc cũng đã vào phòng, nhanh chóng đóng cửa chui vào trong chăn.
Lòng bàn tay hắn thực thô ráp, lúc từ trong quần áo sờ tiến vào, làm Trương Ninh cả người một trận run rẩy.
Có lẽ là có lần đầu tiên, cho nên lần thứ hai này, Tống Kiến Quốc nhưng thật ra rất thành thục, một lát liền làm Trương Ninh không còn có thời gian tự hỏi.
Lăn lộn tới nửa đêm cho đến sáng, Tống Kiến Quốc nhớ tới nương hắn buổi tối nhắc nhở hắn, Trương Ninh vẫn là tân hôn, thân mình chịu không được lăn lộn như vậy, cho nên cũng không có lại nháo, đứng dậy lấy cho nàng nước ấm lau khô, liền ôm Trương Ninh đang choáng váng bắt đầu ngủ.
Ngày hôm sau buổi sáng, Tống Kiến Quốc nhưng thật ra so Trương Ninh tỉnh sớm hơn. Hắn mặc xong quần áo rồi, Trương Ninh mới mơ mơ màng màng mở mắt. Liên tục hai buổi tối lăn lộn, đã làm nàng có chút tinh bì lực tẫn[*].
[*]Tinh bì lực tẫn: Sức cùng lực kiệt!
Tống Kiến Quốc thấy nàng tỉnh, cầm quần áo nàng lại đây, lại đem tiền mặt trong ngăn kéo cầm lại đây.
Trương Ninh chưa mặc quần áo xong đâu, liền nhìn thấy gối đầu bên cạnh chính mình nhiều tiền như vậy, sắp xếp chỉnh tề, hình như có hơn hai trăm đồng.
Tống Kiến Quốc nói: “Đây là ta lúc này lấy tiền về, lúc trước đều là đưa cho cha giữ, hiện tại kết hôn, cha ngày hôm qua đều đưa cho ta, về sau đều giao cho ngươi.”
“Về sau đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nong-thon-hao-tuc-phu/923599/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.