Tống mẫu nghe âm thanh ồn ào của khuê nữ, cao hứng từ trong phòng chạy ra tiếp nhi tử của mình, hoàn toàn đã quên mất việc chính mình lúc này hẳn là đang ‘ bệnh nặng ’.
“Kiến Quốc, con đã trở lại.” Tống mẫu cực kì kích động. Từ nửa năm trước nàng ta rời đi, khi ấy nàng cũng khóc một hồi, lúc sau con trai lại mang tay nải đi, thế nhưng từ đó vẫn luôn không trở về nhà.
“Nương?” Tống Kiến Quốc nhìn mẫu thân trước mắt cười ha hả, vẻ mặt hồng nhuận, trên mặt đột nhiên cứng lại rồi. Hắn bình tĩnh đánh giá Tống mẫu một chút, lập tức tỉnh ngộ chính mình đây là bị lừa.
Hắn đang đứng không nhúc nhích, đã bị Tống mẫu bắt lấy cánh tay kéo vào bên trong.
Tống Kiến Quốc không thể nề hà, đi theo vào trong phòng, vừa đến trong phòng, liền đem tay nải trên tay ném đến một góc tường, ngồi ở trên ghế nói: “Nương, rốt cuộc đây là việc gì? Ta gần đây huấn luyện tân binh rất bận, người nhưng không có chuyện gì lại muốn hù ta trở về?” Mất công hắn vô cùng lo lắng cứ hướng về nhà mà chạy, sợ chậm một bước liền không gặp mặt được, dọc đường đi kinh hồn bạt vía, kết quả trở về nhận ra mình bị lừa, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu gì.
“Cái gì hù ngươi?” Tống mẫu một mực giả bộ hồ đồ.
Tống Kiến Quốc vén tay áo, lộ ra cánh tay thô tráng, lau một phen mồ hôi trên đầu nói: “Không phải nói lão nương người bị bệnh sao? Còn nói không xuống giường được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nong-thon-hao-tuc-phu/923595/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.