Chương trước
Chương sau
Trong xe nam nhân vẫn còn ôn nhu nịnh nọt dụ dỗ vợ của mình, kêu tâm can bảo bối, làm cho Mai Hương nghe đặc biệt ghen tị, nghĩ nữ nhân kia vừa nhìn đã biết lớn tuổi hơn mình, nếu không do cách ăn mặc thì còn không bằng chính mình đâu, thế nhưng có thể có được một người nam nhân sủng ái như thế, hơn nữa vừa nhìn cũng không phải là thân phận tiểu thiếp thông phòng không lên được mặt bàn, mà là chính thê, nàng ta làm sao lại may mắn hơn mình? Có thể là có gia thế tốt đi? Nghĩ đến đây, Mai Hương hận Trương Thanh Thạch triệt để, nghĩ nếu như ông ấy chịu giúp nàng ta, nàng ta cũng sẽ không kém so với nữ nhân khác, ít nhất sẽ không kém so với nữ nhân trong xe ngựa này? Nàng ta làm sao còn bị nhục nhã như vậy?!
Đột nhiên, rèm cửa sổ xe ngựa vén lên, hé ra khuôn mặt nam tử anh tuấn, hắn làn da trắng sáng, ánh mắt linh động, nhưng bây giờ nhíu lại lông mày, đem gương mặt anh tuấn nhăn thành hình cái bánh bao.
Mai Hương trong lòng nhảy dựng, nghĩ khuôn mặt nam nhân sủng ái thê tử này thật đúng như giọng nói của hắn làm cho người thích a!
Có điều khuôn mặt làm cho Mai Hương cảm thấy dễ nhìn hiện tại đang hung hiểm nhìn nàng ta, dáng vẻ hết sức ghét bỏ, hắn cũng không có nói chuyện với Mai Hương, mà là nói với Cổ phu nhân: "Thím, chúng ta đi thôi, nương tử ta mất hứng. Người này nếu đã tỉnh thì để cho nàng ta tự đi về nhà đi thôi, chúng ta đừng đưa người trở về lại bị người ta lừa, dù sao gần mực thì đen!"
Câu nói kế tiếp này tự nhiên là chỉ Mai Hương.
Mai Hương mặt giống như tắc kè hoa, hồng rồi trắng, xanh sau lại hồng, nàng ta nghĩ người nam nhân này rõ ràng tướng mạo rất tốt còn có thể dụ dỗ thê tử, làm sao lại nói với nàng ta lời nói độc như vậy? Người này là ai!
Cổ phu nhân hé miệng cười một tiếng, nói: "Được rồi, hiền chất, ngươi mau trở về tiếp tục dụ dỗ thê tử đi, việc này giao cho ta xử lý."
Cổ phu nhân vừa cười vừa nói với Mai Hương: "Mai Hương a, ta xem ngươi cũng không có gì, vậy ta sẽ không để cho người đưa ngươi, chúng ta đang vội. Ta cũng vậy thực sợ đưa ngươi trở về đến lúc đó Tam thúc phụ tam thẩm nương lại trách cứ ta, ngươi cũng biết ta và bọn họ có thù. Được rồi, không nhiều lời với ngươi, ngươi mới vừa tỉnh lại, khẳng định còn mệt mỏi, không làm phiền ngươi nữa, chúng ta đi!"
Cổ phu nhân cười nói xong cũng xoay người lên xe ngựa .
Phía trước nhất hai người hộ vệ lại cưỡi ngựa bắt đầu đi, xe ngựa cũng bắt đầu một chiếc một chiếc chuyển động, rất nhanh liền đi xa.
Mai Hương đứng ở bên cạnh nhìn đội nhân mã đi xa, tức giận đến muốn ngất.
"Nương tử, Bích Ngọc, bảo bối của ta! Nàng đừng mất hứng, nàng mà mất hứng, ta sẽ thật muốn ăn cả bàn thịt! Đến lúc đó ta lại mập, nàng sẽ có một tướng công béo!"
Trong xe ngựa, nam nhân được Cổ phu nhân gọi là Hoa hiền chất đang tiếp tục dụ dỗ nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người, trên gương mặt anh tuấn tất cả đều là dáng tươi cười, con mắt đều cười thành một đường, làm cho hắn vốn anh tuấn thoáng cái đã làm cho người ta bật cười, thành công chọc cười nương tử của hắn.
Bích Ngọc trừng hắn, vươn tay nhéo hai gò má của tướng công nàng, cười nói: "Chàng trước kia béo thành cái bánh bao ta cũng thích. Chàng nói chàng làm sao lại đột nhiên gầy đi a? Nếu như chàng còn trắng trắng mềm mềm, người khác sẽ không cho là ta bắt nạt chàng! Trước kia cũng có mấy người ghen tị ta được chàng chiếu cố bảo ta ác bộc, hiện tại phỏng đoán có người phải gọi ta ác thê! Chàng vẫn là béo lại đi! Dù sao chàng trắng trẻo mập mạp như cái bánh bao ta cũng thích!"
"Nương tử, ta rất cảm động, đến, hôn một cái."
"Hoa Thế Vinh! Chàng thành thật một chút! Bên ngoài có người nghe thấy đấy!"
Bích Ngọc vẫn nhéo gương mặt anh tuấn của tướng công, thấy hắn xáp lại lập tức trên tay dùng sức nhéo da mặt của hắn kéo hắn về sau, nhìn gương mặt anh tuấn trở nên buồn cười nàng cũng không nhịn được cười rộ lên, tay không tự chủ được thả nhẹ lực đạo, nàng cũng không muốn nhéo đau tướng công mình.
Hoa Thế Vinh nắm tay Bích Ngọc, cười đến híp mắt lại, "Nương tử, không sao cả, dù sao mọi người sớm đã quen chúng ta ân ái như vậy, bọn họ chỉ biết hâm mộ ghen tị, mới không cười chúng ta."
"Chàng câm miệng đi! Da mặt dày!"
Bích Ngọc thật sự là hết chỗ nói đối với tướng công da mặt dày của mình, có điều nàng cũng không thẹn thùng, bởi vì giống như tướng công nàng đã nói, người nhà nàng sớm đã quen hình thức chung đụng của vợ chồng họ, bọn họ quen, nàng cũng quen.
Hoa Thế Vinh cười híp mắt nói: "Nàng không để cho ta hôn nàng, vậy nàng hôn ta một cái đi? Nàng xem mặt ta đều bị nàng bóp hồng, nàng hôn một cái mới có thể không đau. Không đúng, phải hôn hai cái, mỗi bên một cái!"
Cuối cùng Bích Ngọc vẫn bị người da mặt dày này cuốn lấy ở trên hai bên má hắn mỗi cái hôn một cái.
Người bên ngoài đánh xe nghe trên mặt không nín được tươi cười, nghĩ thiếu gia nhà mình thật đúng là hạnh phúc, có thể gặp được nương tử như vậy, thiếu phu nhân nhà mình cũng hết sức hạnh phúc, vốn chỉ là một nha hoàn, gặp được thiếu gia mới xoay người một cái trở thành người bề trên. Đây là duyên phận đi? Hy vọng bọn họ có thể cứ ân ái mãi mãi như vậy.
Hoa Thế Vinh kỳ thật chính là công tử béo mà Trương Thanh Thạch hơn ba năm trước ở Dã Tây dốc gặp phải, về sau bởi vì rất ưa thích ăn sốt thịt và điểm tâm Trương Thanh Thạch làm, hắn cùng Trương Thanh Thạch hợp tác việc buôn bán, đạt thành cục diện song doanh. Bây giờ Hoa Thế Vinh đã không mập như trước, hơn nữa đã lấy vợ, chính là nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi bên cạnh hắn, tên của nàng là Bích Ngọc, vốn là nha hoàn của nhà hắn, hắn hao hết thủ đoạn mới cưới được người yêu vì chính thê. Lần này hắn đến phụ cận mừng thọ một vị trưởng bối, nên cũng mang theo thê tử đi cùng bởi vì hắn thường thường nhắc tới Trương Thanh Thạch với thê tử, cho nên lần này liền thuận đường mang theo thê tử qua tới bái phóng Trương Thanh Thạch.
"Nàng xem, mấy cái sườn núi nhỏ phía trước chính là nơi ta và Trương đại ca lần đầu tiên gặp, gọi Dã Tây dốc, chỗ đó không có gì hay chơi, có điều khi đó ta gặp được Trương đại ca, còn được ăn sốt thịt và điểm tâm rất ngon, thật sự là cảm thấy chỗ đó chính là phúc địa của ta! Đến lúc đó ta mang theo nàng đi chỗ đó đi một vòng đi."
Hoa Thế Vinh chỉ Dã Tây dốc cho Bích Ngọc xem, hắn đã nói qua những chuyện này với Bích Ngọc, có điều bây giờ Bích Ngọc cũng tới, hắn đương nhiên phải chỉ cho nàng một cái. Hắn lại chỉ thôn xóm bên cạnh giới thiệu, "Thôn kia gọi Tiểu Pha thôn, nhà Trương đại ca vốn là ở chỗ đó, ta là ở trong thôn kia ăn cơm, lang trung trong thôn kia không tệ, Lý chính cũng không tồi. Ai da, tóm lại ngoại trừ thân nhân nhà Trương đại ca, những thứ khác cũng không tệ!"
Bích Ngọc khóe miệng ngậm cười lắng nghe, con mắt nhìn thôn xóm dần lui về sau, tâm tình rất là phức tạp.
Cuối cùng lại trở lại, cách nhiều năm như vậy, nàng cuối cùng lại trở lại!
Bích Ngọc trong lòng một hồi hỉ một hồi bi thương một hồi oán một hồi giận, thôn nhỏ cũ rách mà ấm áp ở trong tầm mắt của nàng kỳ thật sớm đã mơ hồ trong trí nhớ của nàng, trong trí nhớ của nàng chỉ loáng thoáng còn nhớ trong thôn kia nơi nào đó là một đoạn đường, nơi nào đó là cửa chính một gia đình, nơi nào đó là một cây đại thụ, còn có ở giữa thôn là giếng nước cả thôn nhân cùng nhau dùng, đương nhiên, còn có căn phòng bùn đất nàng từ sau khi sinh ra mà lớn lên. Ngay cả những thân nhân nàng quen thuộc nhất lớn lên trông như thế nào giờ đều đã quên, nhưng lại có thể còn nhớ bọn họ đã nói qua lời nói nào đó, làm qua chút chuyện nào đó, nhất là năm đó nàng hoan hoan hỉ hỉ theo cha và ca ca đi trấn trên chơi. Những tình cảnh kia dù cho đi qua nhiều năm như vậy, dù cho đã xảy ra công việc bề bộn như vậy nàng như xưa vẫn nhớ, khiến cho nàng dù hiện tại trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy vẫn không cách nào tiêu tan, trong nội tâm vẫn tồn oán khí.
Xe ngựa dừng lại, Hoa Thế Vinh nói với Bích Ngọc bọn họ đã đến.
"Đã lâu không gặp Trương đại ca, ta thật là có chút nhớ hắn, ta đã nói qua với nàng hắn người này tuyệt không như nông dân bình thường, đặc biệt có kiến thức, việc buôn bán của ta hắn ngoại trừ cung cấp bí truyền còn giúp ta ra không ít chủ ý, đây chính là nhân tài buôn bán, đáng tiếc hắn không đặc biệt hứng thú với buôn bán, nếu không gia sản khẳng định nhiều gấp mấy lần so với hiện tại. Nương tử của hắn hết sức hiền lành, ba khuê nữ cũng đặc biệt xinh đẹp đáng yêu, nàng nhất định sẽ thích các nàng."
Hoa Thế Vinh không ngừng nói cho Bích Ngọc là người trong nhà Trương Thanh Thạch tốt, hắn hy vọng nương tử của mình có thể cũng giống như mình thích bằng hữu của mình.
Bích Ngọc lắng nghe, mang trên mặt tươi cười, trong lòng cũng ngóng trông có thể nhìn thấy người một nhà Trương Thanh Thạch.
Trương Thanh Thạch nghe nói Cổ Đại Thành và Hoa Thế Vinh đến vội vàng ra đón, gặp mặt rồi lại hàn huyên một phen, Trương Thanh Thạch và Cổ Đại Thành sớm đã là người quen, thường xuyên qua lại, tự nhiên sẽ không khách khí, mặc dù hơi xa cách với Hoa Thế Vinh, nhưng Hoa Thế Vinh tính tình rất dễ thân cận, Trương Thanh Thạch cùng hắn chung đụng cũng hết sức khoái trá. Bầu không khí rất nhẹ nhàng.
Đại Hoa Tiểu Hoa và Viên Ngọc nương ở lại bên trong giúp đỡ chiếu cố khách khứa, Tuyết nương và Nhị Hoa ra nghênh tiếp khách nhân.
Nhị Hoa vừa nhìn thấy Bích Ngọc liền sững sờ, nghĩ vị phu nhân này vì sao lớn lên có chút giống Đại Đường tỷ nhỉ?
Tuyết nương nghe Nhị Hoa nhỏ giọng nhắc tới cũng cảm thấy Bích Ngọc lớn lên giống Mai Hương, có điều trên đời này lớn lên giống nhau có nhiều người, cũng không có gì mà ly kỳ, nàng nhỏ giọng nói với Nhị Hoa không được phép biểu hiện ra ngoài.
Nhị Hoa đương nhiên sẽ không ngu xuẩn như vậy, trực giác của nàng luôn cực chuẩn, cảm thấy nữ nhân trẻ tuổi này mặc dù lớn lên có chút tương tự với Mai Hương, nhưng là làm cho người ta cảm giác cũng rất tốt, nàng cũng sẽ không bởi vì bài xích Mai Hương mà sơ sót phu nhân của Hoa Thế Vinh. Lui thêm một vạn bước, nữ nhân này dù đáng ghét như Mai Hương, nàng cũng sẽ nhẫn, bởi vì Hoa Thế Vinh là đối tác với nhà nàng, nàng mới sẽ không qua lại với tiền đâu, dù sao cũng không phải là ngày ngày chung đụng, người ta là người ở kinh thành đấy.
Cổ phu nhân và Tuyết nương quan hệ không tệ, nàng từ trước đã hâm mộ Tuyết nương có Trương Thanh Thạch nam nhân tốt như vậy che chở, vì lẽ đó muốn bảo vệ bọn họ đôi phu thê ân ái này mà giúp không ít việc, không giải thích được liền sinh ra một loại tâm lý che chở thành quả của mình, cũng rất thân cận Tuyết nương. Hiện tại nàng cũng trải qua ngày tốt lành, Cổ Đại Thành quan hệ không tệ với Trương Thanh Thạch, nàng là nội trợ hiền đương nhiên phải giao hảo với Tuyết nương.
Tuyết nương vốn còn hoài nghi Lý quả phụ muốn cướp nam nhân của mình, về sau Lý quả phụ rốt cuộc không có dây dưa Trương Thanh Thạch, Tuyết nương bèn cảm giác mình có thể là hiểu lầm Lý quả phụ, nàng cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, sau khi Lý quả phụ tái giá, thường lấy lòng nàng nên nàng rất dễ dàng tiếp nhận. Hai năm qua mặc dù tính cách bất đồng lại chung đụng hết sức khoái trá. Ngay cả Viên Ngọc nương cũng trở thành bằng hữu với Lý quả phụ.
Cổ phu nhân thân mật thắm thiết nói mấy câu với Tuyết nương, sau đó giới thiệu Bích Ngọc cho Tuyết nương và Nhị Hoa.
Tuyết nương và Nhị Hoa hết sức khách khí hàn huyên với Bích Ngọc, sau đó thì mặc kệ Trương Thanh Thạch những nam nhân kia, cùng đi hậu hoa viên.
Bích Ngọc từ lúc vừa nhìn thấy Trương Thanh Thạch thì trong lòng hết sức kích động, nhưng là nàng nhịn được, nàng chỉ nhìn Trương Thanh Thạch vài lần đã cảm thấy Trương Thanh Thạch khẳng định không phải là người xấu, còn nghĩ đến những năm qua Trương Thanh Thạch bị khổ, trong lòng nàng thẳng thở dài, rất có cảm giác đồng bệnh tương liên. Đến lúc nhìn thấy Tuyết nương, trong lòng nàng ấm áp, nghĩ nữ nhân này vẫn ôn nhu giống như trong trí nhớ, nàng còn nhớ rõ lúc nàng còn nhỏ Tuyết nương lặng lẽ kín đáo đưa cho nàng cục đường. Nàng nhìn lại một chút Nhị Hoa, nghĩ cô bé này thật xinh đẹp, nếu như mình về sau có thể sinh một nữ nhi xinh đẹp như vậy thì tốt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.