Chương trước
Chương sau
Tư Lăng đi theo Tư gia tộc trưởng rời khỏi thánh địa, sau đó đến một cái sân nhỏ.
Tư Lăng nhận ra cái chỗ này, là chỗ ở ban đầu của “Tư Lăng” tại Tư gia.
Tộc trưởng xoay người nhìn về phía Tư Lăng, ánh mắt nặng nề ngưng đọng, sau một lúc chỉ thở dài, thản nhiên nói: “Một tháng trước, ta đã xoá têncon khỏi Tư gia, con hiện tại đã không phải đệ tử của Tư gia bọn ta nữa, cho nên con cũng không cần ở lại cấm địa 10 năm.”
Tư Lăng trầm mặc.
Tình huống này hắn sớm đã dự liệu được. Nếu Nguyệt Thiên Dạ đã gây ra trậnnày mà Tư gia còn có thể làm như không có gì, vẫn đối với Tư Lăng nhưmọi khi thì ngay cả hắn cũng cảm thấy không có khả năng. Huống hồ, hiệntại hắn đã không phải là con cưng của trời trong Tư gia nữa, Tư gia từbỏ hắn cũng không tiếc. Nhưng mà Tư Lăng luôn cảm thấy trong lòng cóchút khó chịu. Hắn vừa mới đi tới thế giới này, còn chưa có làm gì, lạirơi vào kết cuộc này, thật không biết “Tư Lăng” trước kia rốt cuộc đãtạo cái nghiệt gì, mới có thể gặp gỡ cái cô Nguyệt Thiên Dạ đặc biệtgiỏi kéo thù hận này.
Sau một lúc, tộc trưởng không nói gì nữa, chỉ đơn giản bảo rằng: “Con đi đi.”
Tư Lăng ngập ngừng, hỏi: “Tộc trưởng, huynh trưởng của con, Tư Hàn, huynh ấy...”
Có vẻ cũng không nghĩ là hắn sẽ hỏi như thế, tộc trưởng hồi đáp: “Tư Hàn,hắn đã là đệ tử nhập thất của Thanh Ngọc chân quân ở Thiên Tông phái.”Trong giọng nói rõ ràng mang theo kiêu ngạo, tự hào.
ThiênTông phái là môn phái đứng đầu Tây Cảnh, hoàn toàn áp đảo toàn bộ cácmôn phái khác. Rất nhiều gia tộc tu tiên, nếu có được đệ tử với tư chấtcao, đều mong muốn đưa đệ tử đó tới Thiên Tông phái. Ở đó, không chỉ cóthể được truyền thừa công pháp tốt, còn có thể giúp gia tộc được ThiênTông phái che chở, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Mà trong Thiên Tông phái, ngoại trừ Chưởng giáo chân nhân, còn có vài vị Nguyên Anh trưởnglão, kế tiếp mới là năm vị tiên phong Kim Đan kỳ phong chủ[1]. Mà vịThanh Ngọc chân nhân này chính là trưởng lão của Thiên Tông phái, tu viđã là Nguyên Anh hậu kỳ, môn hạ (học trò) có năm đệ tử thân truyền, mỗingười đều là thiên tư trác tuyệt. Có thể được Thanh Ngọc chân nhân vừaý, thu làm đệ tử thân truyền, có thể thấy được tư chất nghịch thiên củaTư Hàn.
[1] Không rõ nghĩa nhưng theo mình ý là chỉ chức vụ, người đứng đầu chịu trách nhiệm một bộ phận nào đó.
Tư Lăng trong lòng sáng tỏ, sở dĩ Tư gia không truy cứu trách nhiệm của hắn nữa, chỉ sợ cũng là bởi vì Tư Hàn.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Tư Lăng hành lễ với tộc trưởng một cái, làmtrọn tình nghĩa trước kia, sau đó lặng lẽ rời khỏi Tư gia.
*********
Tư Lăng đứng trên một con đường ở Thành Chiêu An, nhìn ngắm người ngườiqua lại trên đại lộ tràn đầy ý vị cổ xưa, lần đầu tiên thật sự cảm giácđược bản thân không còn ở thế giới cũ nữa.
Thành Chiêu Anmặc dù là thành thị của Tu Tiên giới, nhưng quy mô cũng không phải làlớn nhất ở Tây Cảnh. Người đi trên đường phố cũng không hoàn toàn đều là tu sĩ, vẫn là có phàm nhân. Mà trong đó tu vi của những tu sĩ qua lạiphần lớn đều không cao, tu sĩ ở Luyện Khí kì tầng năm trở xuống tươngđối nhiều.
Rốt cuộc bước vào trong đám người, Tư Lăng thầmthở ra một hơi, sau đó chậm rãi đi tới, lặng lẽ quan sát cửa hàng haibên đường phố. Hai bên con đường mà hắn chọn có đủ loại cửa hàng, thứ gì cũng có bán, bất quá đại đa số là bán những thứ mà tu sĩ sử dụng: cóphù lục (bùa),pháp khí, linh đan, còn có các loại ăn, mặc, ở, đi lại,... đầy đủ mọi thứ.
Cái gì Tư Lăng cũng đều cảm thấy hứngthú, nhìn thấy nơi nào đông người liền thừa cơ lại gần xem náo nhiệt,muốn nâng cao kiến thức một chút, dù là thứ cơ bản nhất mà mọi tu sĩ đều biết cũng khiến hắn nhìn đến say sưa. Cũng không có cách nào mà. Hắnvừa mới đến thế giới này liền liên tiếp xảy ra chuyện, sau đó lại ngâyngốc ở cấm địa mất năm tháng, phần lớn những hiểu biết đối với thế giớinày đều là từ ký ức của “Tư Lăng“. Nó giống như đang xem một bộ phim câm vậy, chỉ biết đại khái, lại không có cảm giác chân thật. Hiện tại ngược lại đúng là có thể bổ sung thường thức.
Đi dạo đến mệt mỏi, Tư Lăng liền chọn một sạp sủi cảo ven đường, kêu hai chén sủi cảo. Chủcủa sạp nhỏ bán sủi cảo này là hai cha con (cha và con gái),đều là phàm nhân. Bất quá nhân thịt bên trong sủi cảo lại là thịt của yêu thú cấpthấp, vừa thơm lại dai dai, ăn thật ngon, chả trách ngay cả một ít tu sĩ cấp thấp cũng đến nơi này chiếu cố.
Tư Lăng lười để ý tớiánh mắt của người chung quanh, hớn hở ăn sủi cảo. Bộ dáng bây giờ củahắn hết sức mĩ lệ, tuy rằng mặc một bộ nam trang, nhưng vẫn làm ngườikhác cảm thấy khó phân biệt nam nữ. Chẳng qua, tự bản thân người này lại không nhận thấy như thế, hai tay dâng bát, khiến cho tay áo hơi trượtxuống, lộ ra hai đoạn cổ tay trắng noãn, làm mấy tên nam nhân đang ănsủi cảo chỗ quán nhỏ âm thầm nuốt nước miếng.
Sau khi TưLăng ăn hết hai chén, vẫn cảm giác không đủ no, lại gọi hai chén. Chủsạp nhỏ vui vẻ ứng tiếng, lại vội vàng đi nấu sủi cảo cho hắn, ngượclại, mấy nam nhân chung quanh thầm giật mình, thầm nghĩ cô gái này thậtcó sức ăn.
Đợi sau khi Tư Lăng rốt cuộc ăn no, thanh toán ba mươi linh châu, liền rời đi.
Linh châu là do lúc trước hắn cầm một khối linh thạch hạ phẩm đổi ở trongmột cửa hàng khi đi dạo phố, coi như tiền tiêu vặt. Tư Lăng bây giờ làmột người đơn độc, tu vi cũng không cao, phỏng chừng về sau chuyện cầndùng linh thạch càng nhiều, cho nên sinh ra thói tiết kiệm tiền, thoạtnhìn thật giống tên quỷ keo kiệt.
Ở Tu Tiên giới, một khốilinh thạch hạ phẩm = 50 viên linh châu, một khối linh thạch trungphẩm =100 khối linh thạch hạ phẩm, một khối linh thạch thượngphẩm =100 khối linh thạch trung phẩm, một khối linh thạch cựcphẩm =100 khối linh thạch thượng phẩm.
Tư Lăng từ trong trí nhớ cũng biết, tại đại lục Luân Vũ, được sử dụng thường xuyên nhất làlinh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm cũng có, nhưng linh thạchthượng phẩm lại là cực ít, mà linh thạch cực phẩm chính là thứ trongtruyền thuyết. Cho dù có linh thạch cực phẩm đi nữa, có lẽ cũng không có ai ngốc đến nỗi lấy ra để giao dịch.
Trời sắp tối rồi, Tư Lăng quyết định đêm nay đi tìm khách điếm giá rẻ để ở tạm.
Bất quá trước lúc tìm nhà trọ, hắn phải giải quyết cái đuôi sau lưng.
Tư Lăng rẽ sang một con hẻm nhỏ tương đối ít người, sau đó xoay người,khoanh tay trước ngực chờ mấy cái cái đuôi kia đến chơi. Chờ khi bọn hắn tới, Tư Lăng mới phát hiện mấy kẻ theo dõi mình đều là nam nhân, hơnnữa trong đó còn có hai tu sĩ luyện khí kỳ tầng một, không khỏi híp mắt, không để cho đối phương có thời gian liền lập tức ra tay.
Chỉ mất mấy giây, Tư Lăng đã giải quyết hết đám người theo dõi, đạp lênngực một tên nam nhân trong đám, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Các ngươi theo dõi ta làm gì?”
Nam nhân kia đau đến mồ hôi lạnh chảyròng ròng, không dám lừa gạt, lập tức nói: “Bọn ta nhìn thấy bộ dạngngươi xinh đẹp, cho nên, cho nên...”
“Cho nên muốn bắt ta đi làm chút chuyện thất đức?” Tư Lăng tự động giúp bọn hắn bổ sung choxong. Trong lòng hắn hiểu rõ thế giới này tàn khốc, bất kể là nữ nhânhay nam nhân, nếu có diện mạo xuất chúng, bản thân lại không có nănglực, cũng không được thế lực lớn che chở, vậy chỉ có thể như một loạivật phẩm, bị người bắt đi. Kết quả hoàn toàn đoán được.
TưLăng lúc này mới nhớ tới gương mặt này của mình đã không phải là cáikhuôn mặt bình thường trước kia nữa, có thể nói là đạt đẳng cấp ''họathủy''. Nếu không cũng sẽ không khiến cái cô Nguyệt Thiên Dạ khủng bốkia ái mộ ước hẹn.
Lần này là bởi vì tu vi của hắn cao hơnnhững người này nên mới tránh được một kiếp, nếu tiếp tới là kẻ lợi hạihơn hắn thì sao đây? Nghe nói có vài nam nhân thích kiểu này. Kết quảnếu sau khi hắn bị bắt đi hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Tư Lăng đột nhiên cảm thấy phiền toái trên người mình cũng thật nhiều, tiền đồ không sáng rạng chút nào!
“Không, không có, kính xin tiên sư đại nhân đại lượng!” Nam nhân mặt sưng như đầu heo kia nịnh nọt nói.
Tư Lăng không kiên nhẫn dây dưa với bọn họ, trực tiếp đá ngất, sau đó lập tức rời đi.
Trước lúc mặt trời xuống núi, Tư Lăng đã tìm được một gian khách điếm khá hài lòng. Sau khi giao tiền thuê nhà ba ngày, liền cắm đầu đi vào trongphòng.
Điểm khiến Tư Lăng hài lòng ở khách điếm này chính là tính an toàn của nó. Bên ngoài khách điếm có bố trí trận pháp, ngườimuốn xông vào sẽ phải chạm đến Đại trận trong viện, sau đó sẽ cảnh báocho người trong khách điếm, để người ta biết có kẻ lạ xâm nhập, khiếnngười ta tương đối có cảm giác an toàn. Cho nên tiền thuê nhà ba ngàycũng không thấp, mất 50 khối linh thạch hạ phẩm, hắn tiếc tiền đến thịtcũng cùng đau.
Đóng kỹ cửa phòng, sau khi Tư Lăng xem xétmột vòng không có gì khác thường, liền đến trên giường bắt đầu ngồithiền tu luyện.
Ngồi thiền chỉ là giả vờ cho người ngoàixem, trên thực tế hắn đang dùng thần thức kiểm tra cái thứ vừa tăng thêm trong cơ thể mình.
Đầu tiên đáng quan tâm nhất chính là con yêu thú màu đen đang co tròn ngủ say ở đan điền kia. Suốt một thángnày, mỗi một lần dò xét, yêu thú kia tựa như khối nam châm vậy, ''bất ly bất khí''[2] dính tại đan điền của hắn, cuộn tròn thân thể ngủ say. Bất kể hắn sử dụng biện pháp như thế nào đều không cách gì đuổi nó ra khỏiđan điền, luân phiên dùng hồn lực và linh lực muốn tách đối phương ra,nhưng mỗi lần đều cảm thấy làm vô công vô ích.
[2]Đây là mộttrong hai câu khắc trên chiếc khoá vàng Tiết Bảo Thoa trong Hồng LâuMộng, mang ý nghĩa vĩnh viễn không chia lìa, vĩnh viễn ở bên, vĩnh viễnkhông vứt bỏ.
Mà nghiên cứu một tháng, Tư Lăng vẫn là khôngcó nghiên cứu ra con yêu thú ngủ say đang chiếm đan điền của hắn làchủng loại gì.
Kế tiếp là đốm sáng trắng trốn tại tận sâutrong linh hồn kia. Ban đầu Tư Lăng còn không rõ là đốm sáng trắng nàyđã ẩn nấp bao lâu trong linh hồn, thậm chí ngay cả chính hắn cũng khôngcách nào tra thấy. Sau này mới biết được đốm sáng trắng này là thứ ở khi đó. Là vào lúc hắn xuyên việt đến thế giới này, bởi vì tránh né lệ quỷthôn phệ, “Nàng” hoảng loạn không kịp chọn đường nên trốn vào một cáibình ngọc, sau đó bị một đốm sáng trắng đánh trúng mất đi ý thức. Có lẽđốm sáng trắng này chính là thứ lúc trước trong bình ngọc. Tư Lăng suyđoán, có lẽ từ lúc hắn bắt đầu đi tới thế giới này, đốm sáng trắng ấyvẫn luôn đi theo hắn, chỉ là nó ẩn nấp quá sâu nên hắn không phát hiệnđược mà thôi.
Cũng như việc Tư Lăng không nhận biết yêu thútrong đan điền, tự nhiên hắn cũng không biết đốm sáng trắng này là cáigì. Bất quá hắn có thể biết ánh sáng trắng này là đồ tốt, không chỉ cóthể đuổi đi yêu thú cường đại đang thôn phệ linh hồn hắn, còn có thể bồi dưỡng linh hồn đang bị thương của hắn. Nếu không phải là nhờ đốm sángtrắng này chữa trị linh hồn đã bị cắn nuốt một phần ba của hắn, chắc hẳn khoảng một tháng nữa hắn còn không có biện pháp rời khỏi sơn cốc kiađâu. Thế nhưng, dù có đốm sáng trắng này hỗ trợ, hắn vẫn phải dùng mộttháng thời gian để tu dưỡng, có thể thấy được lúc trước con yêu thú kiađã cắn nuốt hắn tàn nhẫn cỡ nào.
Tư Lăng nghĩ, nếu khôngphải làm cách gì cũng đều không thể kéo con yêu thú kia ra ngoài, bằngkhông hắn tuyệt đối sẽ rút gân lột da bôi dầu lên con yêu thú kia để trả thù. Đối với kẻ địch muốn nuốt mình, dù có là thiện quỷ cũng sẽ hóathành ác quỷ!
Sau khi mất cả một canh giờ mà vẫn không biếthai thứ đồng dạng chiếm đoạt đan điền và linh hồn của hắn là cái gì, TưLăng liền không hề rối rắm nữa, bắt đầu nén tâm tư xuống để tu luyện.
So với tu sĩ bình thường mà nói, thời gian tu luyện với Tư Lăng vĩnh viễnlà không đủ. Bởi vì tu sĩ bình thường chỉ cần tu luyện linh lực là được, mà hắn lại phải tu luyện cả linh lực và hồn lực, cho nên một buổi tốitrôi qua, thời gian thật sự không đủ dùng. Làm hại mỗi ngày hắn đều phải chạy đua với thời gian.
Tu luyện Linh lực cũng khá ổn, cóký ức của “Tư Lăng” , noi theo là được. Tu luyện Hồn lực thì có chútphiền toái, Tư Lăng đã gặp phải bế tắc[3], bấc kể tu luyện hồn lực thếnào cũng đều không có cách gì gia tăng thêm được. Điều này làm cho hắncảm thấy xem ra tu luyện hồn lực cũng cần bộ công pháp mới được.
[3] Từ gốc là 瓶颈. Theo zh.wikipedia.org, bình cảnh kỳ(瓶颈期) là sự tiến hoáphát triển dưới tình huống không thể thay đổi bản chất điều kiện và hoàn cảnh bên ngoài, mà sinh ra một thời kì đình trệ. Thời kì này có thể dài hoặc ngắn, quyết định bởi sự thay đổi của điều kiện bên ngoài.
Nhưng mà trong thế giới này cũng có tu sĩ tu luyện hồn lực giống như hắn vậy sao?
Có đôi khi Tư Lăng cũng suy đoán, chẳng lẽ hồn lực mà hắn tu luyện là mộtloại phương thức của quỷ tu sao? Nhưng mà Quỷ Tu ở thế giới này cực ít,công pháp của Quỷ Tu còn ít hơn, cho dù hắn muốn tham khảo một chút cũng không được. Cũng không biết ở Tàng Thư Các của các Tông môn kia có tưliệu về phương diện này hay không nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.