Chương trước
Chương sau
Trong hắc vân phiến cuốn ra một trận mây mù màu đen, đợi khi đến gần, mới phát hiện đám mây đen kia là do rất nhiều ác quỷ tạo thành. Sau đó chúng tụ ở giữa không trung thành một cái quỷ mặt.

Đường Chiếu mặt trầm như băng, nhìn thấy quỷ mặt này, sao không biết tà tu kia đã làm hại bao nhiêu sinh linh, lửa giận trong lòng bừng lên.

Tư Hàn nghênh đón, trên mặt không có chút nào e ngại. Bạch Hổ đi theo bên cạnh hắn, mấy luồng gió lốc xoay tròn, tấn công tới quỷ mặt kia.

Lúc đánh đến hừng hực khí thế thì Trọng Thiên cùng chim xám ở một bên bắt đầu phóng hỏa đánh lén. Yêu hỏa của chúng nó đều là đỉnh cấp, đem mặt quỷ thiêu đốt đến kêu gào thê lương, khiến tà tu trung niên kia tức giận gần chết. Vốn là muốn kéo dài thêm chút thời gian, nhưng phát hiện hôm nay có lẽ phải dừng vào chỗ này.

Tà tu đã mơ hồi sinh ra ý rút lui, đặc biệt khi Đường Chiếu bên kia đã tru diệt bốn gã tà tu còn lại, cũng lại đây trợ giúp.

Ngay khi tà tu trung niên muốn rút lui thì đột nhiên tà sương màu đỏ trời tràn ngập giữa đất kia cấp tốc mãnh liệt chui xuống đất, thậm chí dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khoan vào lòng đất, giống như dưới đất có cái gì hấp dẫn chúng nó.

Tà tu trung niên thầm vui mừng, trực tiếp ngăn cản công kích của Đường Chiếu, cười ha ha nói: "Thời cơ đã thành, Tà Chủ sắp sửa xuất thế !"

Đường Chiếu chấn động, trực tiếp tung ra một Chung Đỉnh, tốc độ bấm tay niệm thần chú. Chung Đỉnh kia hướng về tà tu trung niên, tà tu trung niên thấy thế, không dám khinh thường, vội vàng bỏ chạy ra ngoài. Bất quá đường hắn chạy trốn lại bị hai con hỏa long xuất hiện ngăn cản. Trong đó một con hỏa long màu tím dính vào trên người hắn, làm cho hắn cảm giác toàn bộ hồn phách giống như đều bị đốt cháy, đau tận tâm can, làm cho động tác của hắn bị kiềm hãm. Ngay tại một giây này, Chung Đỉnh kia đuổi theo tới, trực tiếp đập vào trên người hắn, đánh hắn nằm sấp trên mặt đất, hóa thành một bãi huyết bùn. Nguyên thần màu xám tro kia cũng bị Chung Đỉnh trực tiếp chém giết thành từng mảnh, biến mất trong trời đất.

Đường Chiếu tru diệt tà tu, thu hồi Chung Đỉnh lại, hỏi: "Vị tiểu hữu này, nơi này là sao thế?" Với tu vi cùng thần thức của hắn, nhưng lại không cách nào phát hiện dưới đất khác thường. Thứ ở dưới lòng đất bị đám sương mù màu đỏ bao vây, thấy không rõ lắm.

Tư Hàn có Diệu Mục Châu thanh tịnh linh đài, bài trừ yêu tà, có thể nhìn thấy cực rõ ràng. Nhưng những người khác thì chỉ có thể nhìn thấy sương mù màu đỏ đang liều mạng hướng về một khối sương mù màu đỏ dưới sâu trong lòng đất, lại không biết trong sương mù màu đỏ là thứ gì.

Một bên khác, Tư Lăng đã dùng hết khả năng khống chế hạt Thiên Nhãn Bồ Đề cướp đoạt tà sương màu đỏ, nhưng vẫn không kịp tốc độ hấp thu của thứ trong sương đỏ kia. Điều khác thường này cũng làm cho nàng kinh hãi, trực giác có thứ yêu tà xuất thế, nhất định phải ngăn cản, bằng không không chỉ bọn họ gặp phải tao ương, có lẽ tiên thành phụ cận đều phải chịu tội.

Đường Chiếu trong lòng hiện lên một dự cảm không tốt, vội đuổi những tu sĩ khác đi, bảo bọn họ nhanh chóng rời đi, sau đó mới phát hiện xa xa còn có một nữ tu đang ôm huyền cầm Ngọc Tuyết. Nhìn thanh Tuyết Ngọc cầm kia, tất nhiên biết người lúc trước tru diệt đông đảo tà thú chính là nàng. Bất quá hiện nay đã không kịp nghĩ quá nhiều, Đường Chiếu cũng truyền âm bảo nàng rời đi.

Tư Lăng không đếm xỉa tới hắn, thái dương đã dầy mồ hôi. Trọng Thiên cùng chim xám, Hỏa linh điểu cũng phát giác không đúng, đã chạy về thủ bên người nàng, chuẩn bị tình huống không đúng thì lập tức ngậm nàng chạy đi.

Tư Hàn đứng tại trung ương, thần thức vẫn chặc chẽ chú ý hồng y nữ nhân dưới đất, đột nhiên lật tay, trên tay ngưng tụ lại hơn mười Băng Lăng. Chúng ở giữa không trung xoay tròn, sau đó đem từng thanh ghim vào trên mặt đất. Băng Lăng này là dị băng tạo thành, khi trên mặt đất càng nhiều Băng Lăng ghim vào thì không khí cũng theo đó lạnh lẽo đi, rất nhanh liền có Băng Vụ từ từ xuất hiện.

Đường Chiếu đến cùng là từng trải nhiều, rất nhanh liền phát hiện môn đạo trong đó, biết Tư Hàn đang dùng dị băng bày trận. Đợi đến khi Băng Vụ nổi lên, mới phát giác hắn đang bày ra Cửu Tinh Thiên La trận, bất quá bày trận bình thường đều là dùng trận bàn cùng trận trụ, mà hắn hiện nay là dùng Băng Lăng, chỉ là không biết hiệu quả thế nào.

Đến khi chín chín tám mươi mốt thanh Băng Lăng bày ra, Tư Hàn vọt tới giữa không trung, giơ tay lại đưa một thanh xâm nhập tâm trận, Cửu Tinh Thiên La trận hoàn thành.

Ngay sau khi Cửu Tinh Thiên La trận hoàn thành, Băng Vụ trong trận bốc lên, thấy không rõ tình cảnh trong trận. Mà khi Băng Vụ bốc lên là lúc sương đỏ dưới nền đất đã bị hồng y nữ nhân kia hấp thu hết. Nàng ta mở ra một đôi mắt đỏ rực, không một tia dao động cảm xúc của nhân loại, băng lãnh tà ác, chẳng khác gì vật yêu tà ở vùng Liệt Diễm.

Sau khi người áo đỏ mở mắt, ả bắt đầu từ dưới đất chui lên.

Khi hồng y nữ nhân từ dưới đất chui lên thì Tư Lăng rốt cuộc thấy rõ giữa tà sương đỏ là một nữ nhân, chấn động, vội thu hồi hạt Thiên Nhãn Bồ Đề lại. Nàng ở ngay bên ngoài Cửu Tinh Thiên La trận, vừa vặn đem nhốt nữ nhân kia bên trong Cửu Tinh Thiên La trận, thời gian ngắn sẽ không gặp nguy hiểm. Chỉ là Tư Hàn cùng Đường Chiếu đang ở giữa trận liền sẽ nguy hiểm, đặc biệt khí tức trên người nữ nhân này thế nhưng là Độ Kiếp kỳ, bọn họ căn bản không phải đối thủ.

Sau khi nữ nhân kia chui lên, Tư Hàn cũng lấy tốc độ cực nhanh lui sang một bên, bắt đầu chủ trì Cửu Tinh Thiên La trận. Đường Chiếu cũng phát hiện nữ nhân này nguy hiểm, không dám một chút khinh thường.

Hồng y nữ nhân kia lên tới đất mặt, phát hiện mình bị nhốt trong trận pháp, tất nhiên tức giận dị thường, trực tiếp vung tay lên một cái, sương mù màu đỏ gào thét mà qua, định dùng bạo lực phá hư Cửu Tinh Thiên La trận. Với tu vi cường lực phá hoại như thế, chỉ thời gian mấy nén nhang thì trận pháp này có lẽ sẽ bị phá.

Tư Lăng mặt lộ vẻ nôn nóng, bắt đầu lấy ra pháp bảo, xuất ra Thôn Thiên đỉnh, cùng truyền âm với Tư Hàn. Được hắn cho phép, bèn chủ trì Thôn Thiên đỉnh tiến vào trong Cửu Tinh Thiên La trận, bắt đầu tấn công hồng y nữ nhân, dùng cái này để quấy nhiễu nàng ta.

Thôn Thiên đỉnh không hổ là luyện đan đỉnh Thượng Cổ xếp hạng mười trong tu tiên giới, có thể thôn phệ vạn vật trong trời đất. Sương đỏ của Hồng y nữ nhân kia bị Thôn Thiên đỉnh từ từ thôn phệ hết sạch, như thế, càng làm cho ả ta tức giận, một đôi mắt màu đỏ tươi xuyên thấu qua tầng tầng Băng Vụ, giống như khóa trên người Tư Lăng đang ở ngoài trận, làm cho nàng ớn lạnh khắp cả người.

Có Thôn Thiên đỉnh hỗ trợ, Tư Hàn bên kia giảm bớt áp lực, bèn vội tăng nhanh kết trận, dùng Cửu Tinh Thiên La trận càng thêm hoàn thiện, bắt đầu biến ảo trận pháp, tranh thủ thời gian vây khốn ả lại, chờ đến khi cứu viện tới.

Đột nhiên, trong lòng Tư Lăng chợt rung lên, vội vàng thu hồi Thôn Thiên đỉnh lại, đáng tiếc vẫn là đã muộn một bước. Thôn Thiên đỉnh bị hồng y nữ nhân kia dùng một chưởng bổ tới, sau đó một tay bắt lấy mép Thôn Thiên đỉnh, răng rắc một tiếng, trên thân Thôn Thiên đỉnh xuất hiện một vết rách.

Thôn Thiên đỉnh bị thương, làm chủ nhân -Tư Lăng đồng dạng chịu ảnh hưởng, khí huyết dâng lên, phun ra một búng máu. Trọng Thiên thấy thế không đúng, hóa ra bản thể, trực tiếp xâm nhập vào Cửu Tinh Thiên La trận, nương vào một chỗ bí mật trong Băng Vụ gần đó, sau đó trực tiếp phun qua một ngụm yêu hỏa màu tím.

Yêu hỏa của Trọng Thiên vô cùng mạnh mẽ, hồng y nữ nhân kia đã có dự cảm, không thể không buông tha Thôn Thiên đỉnh, Thôn Thiên đỉnh vì thế cũng được Tư Lăng thu về. Hồng y nữ nhân kia vội lui tới một bên, hai tay cuốn lên, ngưng ra một khối sương đỏ, đánh thẳng vào yêu hỏa màu tím kia. Yêu hỏa cùng sương đỏ ở giữa không trung giằng co, toàn bộ không gian đều nổ tung lên. Băng Vụ không ngừng sôi trào, vì thế cũng ảnh hưởng đến Tư Hàn cùng Đường Chiếu, hai người đều song song hộc máu lui về sau, Cửu Tinh Thiên La trận bắt đầu sụp đổ.

Đường Chiếu cười khổ, quả nhiên là lão quái Độ Kiếp kỳ, thật không phải là dễ dàng đối phó như thế. Chỉ Cửu Tinh Thiên La trận thì làm sao có thể vây khốn được ả? Chỉ là không biết nữ nhân này rốt cuộc là vật gì, có khí tức của tà vật vùng Liệt Diễm, lại mang bộ dáng của nhân loại, thật khác xa với diện mạo bọn tà ma tà thú kia.

Rầm một tiếng, Băng Lăng nổ tung, tiếp đó lại liên tục có mấy cây Băng Lăng nổ theo.

Tư Hàn sắc mặt trở nên tái nhợt, lại bắt đầu bổ sung lại những Băng Lăng bị nổ.

Đường Chiếu sắc mặt như tiền, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, không cho trận pháp sụp đổ, tranh thủ thời gian cho Tư Hàn bổ sung.

Hai bên giằng co, một bên cực lực phá hư Băng Lăng, một bên cực lực bổ sung, nhưng mà rốt cùng đối phương tu vi cao hơn, tốc độ của Tư Hàn dần dần theo không kịp. Đến khi chín chín tám mươi mốt thanh Băng Lăng đã nổ quá nửa, toàn bộ đại trận đã vỡ gần hết.

Tư Hàn nhìn qua, nói thẳng: "Lui!"

Trọng Thiên nhảy lại đây, trực tiếp chở Tư Hàn, lại ngậm lấy quần áo Đường Chiếu, vội lao ra ngoài trận.

Ầm một tiếng, tâm trận phát nổ, toàn bộ đại trận bị phá. Hồng y nữ nhân kia phá trận mà ra, tay áo màu đỏ bay múa ở giữa không trung, trực tiếp lướt lại đây. Một luồng sương đỏ hóa thành cự chưởng đánh thẳng xuống bọn Trọng Thiên.

Tư Lăng con ngươi co rút, phi thân lên, thân thể nhảy vọt tới trên lưng Trọng Thiên, cứng rắn chịu một chưởng này. Lúc một chưởng vỗ xuống thì lập tức một trận Phật quang linh tịnh tràn ra, khu trừ tà sương màu đỏ kia, thậm chí ngay cả cự chưởng màu đỏ cũng bị đánh tan. Chính là phòng ngự của cái Bồ Đề Châu kia, có thể phòng ngự một kích toàn lực của tu sĩ Độ Kiếp.

Bồ Đề Châu trong thức hải Tư Lăng vốn có màu xanh ngọc nhu tịnh đã biến thành màu tro, hiển nhiên đã không thể dùng lần nữa.

Thừa thời cơ này, Trọng Thiên đã mang theo mọi người bay về phía trước, trực tiếp tiến vào Phi Thiên thuyền. Đợi sau khi bọn hắn tiến vào, Phi Thiên thuyền liền xông ra ngoài.

Hồng y nữ nhân đuổi theo không bỏ.

Lại rầm một tiếng, Phi Thiên thuyền chịu một đòn của hồng y nữ nhân kia, Phi Thiên thuyền lay động kịch liệt. Tư Lăng cảm giác được sự thống khổ của tia linh thức Phi Thiên thuyền kia, không khỏi lại phun ra ngụm máu. Bất quá động tác trên tay vẫn không ngừng, càng không ngừng vận hồn lực cho Phi Thiên thuyền, để nó phi hành càng nhanh hơn một ít.

Ngay lúc hồng y nữ nhân kia lại đánh ra một chưởng thì giữa không trung đột nhiên hiện lên dao động không gian, một bóng người từ đường hầm không gian đi ra, cản lại một đòn này.

Người nọ một thân đạo bào màu xanh, bay ở giữa không trung, trong tay là một thanh phất trần, đi về phía trước vung lên, ngăn hồng y nữ nhân kia lại.

Mọi người trong Phi Thiên thuyền thấy người nọ xuất hiện, không khỏi đại hỉ.

"Là Lôi Xá thiên tôn của Văn Nhân gia tộc !" Đường Chiếu ngạc nhiên kêu lên.

Tư Lăng lúc này rốt cuộc có thể thả lỏng, bọn họ rốt cuộc kéo dài được đến lúc Lôi Xá trưởng lão tới. Nghĩ thế, không khỏi lại thả lỏng một trận, sau đó lại không nhịn được nôn ra một búng máu, thân thể loạng choạng đổ ra sau thì được một đôi tay đỡ lấy.

Tư Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy dung nhan tái nhợt lạnh lùng kia, nhịn không được cao hứng nói: "Đại ca, thật tốt quá, Lôi Xá trưởng lão tới."

Tư Hàn thản nhiên gật đầu, cầm ra linh dịch từ nhẫn trữ vật đút cho nàng, sau đó lại lấy ra một viên tiên đan đút nàng, giúp nàng giảm bớt thương thế. So với bọn họ, pháp bảo của Tư Lăng liên tục bị thương, nàng bị thương càng nặng hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.