Hiền Anh mời Văn Nhân Bạch Cập ngồi xuống, lại pha ly trà cho hắn, nói: "Ngươi tới đây có chuyện gì?"
Văn Nhân Bạch Cập chậm rãi hớp ngụm trà, chầm chậm thưởng thức một lát, mới nói: "Còn có thể có chuyện gì? Bên ngoài không biết đã loạn thành dạng gì, tự nhiên là đến tìm ngươi thương lượng." Dứt lời, ngón tay vuốt ve mép chén trà, thở dài: "Tuy có Lôi Xá trưởng lão liên hợp với những tiền bối gia tộc khác làm người nọ nhanh chóng về vùng Liệt Diễm, nhưng thông đạo đi thông giữa Liệt Diễm và nhân giới đã được mở ra. Nếu không đóng kín thông đạo này, chỉ sợ trong trăm vạn năm, nhân giới sẽ không được an bình, không biết sẽ có bao nhiêu nhân tu vô cớ chết thảm trong đó."
"Nói dễ hơn làm." Hiền Anh thập phần lý trí, phân tích nói: "Chỉ sợ lối đi này bị mở ra cũng là có dự mưu, ta vẫn chưa chính mắt đi xem thông đạo kia, cũng không biết lối đi kia làm sao mới có thể đóng kín."
"Vậy ngươi có thể tính ra không?" Văn Nhân Bạch Cập biết Hiền Anh còn có một loại thần thông, có thể thôi diễn những chuyện không biết, có khả năng nhìn người. Hắn ta mặc dù đối với ai cũng bình đẳng, nhưng nếu ngẫu nhiên đối xử đặc biệt với người nào một tí, liền biết hắn hẳn là nhìn ra người kia tương lai, bản tính, phẩm đức đều là thượng thừa, sinh ra tâm tiếc tài, sẽ chiếu cố hơn vài phần.
Vừa nghĩ như vậy, liền liên tưởng đến trước lúc Tư Lăng rời đi, Hiền Anh không phải chỉ chiếu cố vài phần với nàng, đến bảo bối như Hỏa linh điểu cũng có thể để cho nàng mang đi, có thể thấy được tương lai của nàng đã bị Hiền Anh thôi diễn, là đáng được tín nhiệm.
"Lần này không thể." Hiền Anh tôn giả nói, "Chi bằng tự mình xem qua một chuyến."
Văn Nhân Bạch Cập hơi nhíu mày, "Không ổn, ngươi hiện nay ở đảo thì tốt hơn, ta cũng không muốn đảo nhỏ Văn Nhân gia tộc chúng ta cũng chịu kết cuộc như Đông Phương gia tộc." Nghĩ thế, lại nói: "Vẫn là ta tự mình đi một chuyến thôi."
Hiền Anh suy ngẫm, cũng biết mình hiện nay đích thực không tốt rời đảo, chỉ có thể gật đầu, dặn dò hắn cẩn thận, lại hỏi: "Thương thế của ngươi đã khỏi hẳn rồi?" Hắn tất nhiên là nghe nói khi Văn Nhân Bạch Cập rời Hằng Châu đảo đã bị thương.
"Tất nhiên."
Biết phải có người đi một chuyến như vậy, Hiền Anh nghĩ nghĩ, liền vì Văn Nhân Bạch Cập suy tính kết quả chuyến đi lần này. Hồng Phong bay bay, mây trôi lơ đảng, rất nhanh liền có thể nhìn thấy quái tượng trên bàn, trong lòng có vài phần sầu lo.
Văn Nhân Bạch Cập nhìn qua, biết chuyến này dữ nhiều lành ít, trong lòng nhớ kỹ, lại cũng không quá để ý, liền cáo từ Hiền Anh.
****************************
Thánh địa Văn Nhân gia tộc ngay tại ngọn núi tuyết cao nhất Thiên Sơn đảo, nhưng đã không biết bao nhiêu người đi quanh quẩn trước núi tuyết, lại không cách nào tìm được lối vào Thánh địa. Dù mãi trèo đèo lội suối trong núi tuyết, cũng không nhìn được một chút bóng dáng.
Tư Hàn cầm lệnh bài đen huyền sư môn cho, đi tới núi tuyết mênh mông, tung lệnh bài trong tay ra, hai tay bấm tay niệm thần chú, pháp quyết phức tạp từ trong tay hắn đánh ra từng luồng, hòa vào trên bầu trời tuyết trắng. Đến khi tuyết quang nổi lên, giữa không trung xuất hiện một cánh cửa, hắn cũng thu lệnh bài trên không trung về, đi vào cánh cửa kia.
Thế giới phía sau cửa là một vùng ấm áp non xanh nước biếc, phương xa mây trôi lững lờ, giống như tiên cảnh. Tiên linh khí nồng đậm đập vào mặt, khiến người tiến vào đây lỗ chân lông toàn thân đều dãn ra. Tiên linh khí nơi đây không chỉ gấp trăm lần phủ Đảo chủ Thiên Sơn đảo, đồng thời cũng là thánh địa tu luyện trong Văn Nhân gia tộc. Tư Hàn cũng là lần đầu tiên đến nơi này.
Lúc Tư Hàn xuất hiện thì tu sĩ thủ vệ thánh địa lập tức xuất hiện, thần sắc nghiêm túc, bảo hắn đưa ra lệnh bài thân phận. Tư Hàn đưa lệnh bài thân phận cho hắn xem xét, trong lệnh bài thân phận này chứa giọt tinh huyết của bản nhân, bình thường là không làm giả được. Dù người khác tính cướp đi, muốn thay vào thì cũng vô dụng, nếu không phải bản nhân kiềm giữ, lệnh bài sẽ tự tiêu hủy.
Xác nhận thân phận Tư Hàn, nét mặt người kia hơi dịu lại, nói: "Lôi Xá trưởng lão đang ở Cổ Vọng Đỉnh."
"Đa tạ tôn giả báo cho biết."
Tư Hàn thi lễ, liền bay về hướng Cổ Vọng Đỉnh.
Đến Cổ Vọng Đỉnh, Tư Hàn dừng lại trước đại điện Cổ Vọng Đỉnh, im lặng chờ.
"Còn không tiến vào?" Một giọng già nua vang lên.
Tư Hàn nghe ra suy yếu trong giọng nói, liền biết sư tôn lần này bị thương không nhẹ, cất bước đi vào, liền nhìn thấy Lôi Xá trưởng lão ngồi trên trận pháp trong đại điện. Lúc này thần sắc ông xám xịt, khí tức bất ổn, trên mặt lộ ra một loại hắc khí trầm trầm, hơn nữa trong hắc khí kia lại mơ hồ lộ ra sắc tà khí đo đỏ.
"Sư tôn." Tư Hàn thi lễ một cái, liền ngồi vào bồ đoàn trước mặt Lôi Xá trưởng lão, hỏi: "Thương thế của người thế nào?"
Lôi Xá trưởng lão cười khổ một tiếng, "Như con thấy đó."
Tư Hàn thần sắc không đổi, hỏi: "Không biết cần tiên đan linh thảo gì, đệ tử sẽ đi tìm về."
Lôi Xá thấy an lòng. Đồ đệ này tuy rằng nhìn lạnh lùng, nhưng lại không phải người thật sự tuyệt tình tuyệt tâm. Trong lòng hắn như có một cây cân, biết được cái gì nên làm cái gì không nên làm, thủ vững đạo tâm của chính mình, làm việc chuẩn mực, cực kỳ kỳ lạ. Người như thế nếu muốn nói hắn không có thất tình lục dục, ông thật là không đồng ý.
"Trong gia tộc linh thảo tiên đan đông đảo, cần gì con phí tâm? Dưỡng mấy vạn năm là tốt rồi." Lôi Xá nói, "Ta bất quá là bị tà khí của Đế Diễn xâm nhập, những thứ khác cũng không khó khăn."
"Quá tốn thời gian." Tư Hàn nói, trong lòng khẽ động, mới biết ngày đó người áo đỏ phá phong ấn Liệt Diễm tên gọi "Đế Diễn".
Thấy hắn cố chấp, Lôi Xá trưởng lão thở dài: "Chỉ cần một viên tiên đan cửu phẩm là được, chỉ là tài liệu chế tiên đan cửu phẩm đều là linh thảo đỉnh cấp thế gian khó gặp, hơn nữa còn thiếu một loại hoa của yêu thụ vương, chỉ sợ đi tới đất Yêu Tu cũng khó tìm."
"Hoa Xích Cẩm La." Tư Hàn đột nhiên nói.
Lôi Xá lấy làm kỳ, "Con cũng đã nghe nói tới loại hoa yêu thụ vương này sao?"
"Cơ duyên trùng hợp." Tư Hàn nói, sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một hộp ngọc, đưa cho Lôi Xá.
Lôi Xá sau khi mở ra, nhìn thấy trong hộp có hơn mười đóa hoa to bằng nắm tay, giống như hoa sen trắng nõn không một tia tì vết, thì chấn động. Hoa này tỏa yêu khí tràn ngập bên trên cũng giúp ông nháy mắt biết tên của những đóa hoa này -- hoa Xích Cẩm La.
Trong không gian Hồng Liên, cây Xích Cẩm La đã nở hoa rồi, hơn nữa nó ăn nhiều Ngũ Thải tinh thạch như vậy nên hoa nở càng tươi đẹp. Tiểu Yêu Liên thừa dịp hoa sắp rơi xuống đất thì thu thập, chứa trong hộp ngọc, tránh cho nó bị yêu tính xói mòn. Hoa của Xích Cẩm La là vật đại bổ của yêu ma, Trọng Thiên, Tiểu Khôi, Tiểu Bạch Hổ, Hỏa linh điểu đều có lộc ăn. Mà Tiểu Yêu Liên tôn kính Tư Hàn như vậy, tự nhiên cũng góp nhặt một ít đưa cho hắn. Tuy rằng nhân tu chưa dùng tới, nhưng lấy để ngắm cũng được. Đương nhiên, nhân tu tuy rằng không dùng tới yêu hoa, bất quá được xử lý xong thì lại là tài liệu chế tạo một ít tiên đan đỉnh cấp.
Lôi Xá mừng rỡ không thôi. Nếu có đóa hoa của yêu thụ vương này, luyện chế thành công ra tiên đan cửu phẩm, thương thế của ông cũng có thể mau chóng tốt hơn, để ứng phó với hành động kế tiếp của Đế Diễn.
Đưa hoa xong, Tư Hàn liền nói ra mục đích bản thân hôm nay đến, "Mấy ngày nữa, đệ tử cùng muội muội Tư Lăng sẽ rời Thiên Sơn đảo, vừa là đi giết tà vật, cũng là vì lịch lãm, không biết ngày nào mới trở về, cho nên tới bẩm báo sư tôn một tiếng."
Lôi Xá nghe xong, vuốt càm nói: "Lấy thực lực của con, chỉ cần không chống lại tu sĩ Độ Kiếp kỳ, an toàn vô ngu, ta tất nhiên là không lo lắng. Bất quá ngàn vạn đại lục, những vùng đất nguy hiểm đếm không hết, làm việc phải cẩn thận mới được, những thứ khác đều không trọng yếu. Chỉ có bảo vệ tánh mạng của mình là quan trọng nhất. Không có mệnh, sao có thể theo đuổi Đại đạo? Đương nhiên, cũng chớ nên vì một tâm tư, làm ra chuyện tổn hại Đạo Tâm..."
Tư Hàn cũng gật đầu, lắng nghe lời dạy dỗ.
Đến khi Tư Hàn muốn rời đi thì Lôi Xá giao cho Tư Hàn hai thứ. Một thứ là là Diệu Mục Châu, thứ hai là Bồ Đề Châu.
"Diệu Mục Châu này cho con, có Diệu Mục Châu, không bị tà khí gây thương tích, thanh tịnh tâm linh. Bồ Đề Châu lại là đại năng do Phật Tu phương Tây luyện chế thành, có thể chịu được một chiêu toàn lực của tu sĩ Độ Kiếp, đưa cho muội muội của con, xem như là lễ ra mắt của thầy."
Nghe xong, Tư Hàn sao không biết hai thứ này là vật quý trọng, lập tức lại cung kính thi lễ cảm tạ.
"Được rồi, con đi đi, không cần lo lắng vi sư. Chỉ đợi tiên đan cửu phẩm luyện thành, bất quá chút thời gian là ta liền có thể xuất quan."
Tư Hàn lại hành một lễ, mới cáo từ rời đi.
******************************
Mang theo Hỏa linh điểu trở lại Hàn Lăng viện, Tư Lăng liền ném nó cho bọn Tiểu Khôi chơi, rồi bắt đầu bận việc chuyện của mình.
Trải qua một trận ở Hằng Châu đảo, càng làm cho Tư Lăng nhận thức được bản thân nhỏ yếu cỡ nào. Không nói tới tu vi, dù là công cụ phụ trợ, cái gì cũng thua người khác một mảng lớn. Tư Lăng không bằng lòng vĩnh viễn chỉ có thể bị nhốt ở địa vị nhỏ yếu, phải khắp nơi nhìn sắc mặt người khác, né tránh tu sĩ cấp cao. Kẻ yếu thì chỉ có thể nén giận, khi cường đại rồi mới có thể tự tôn tự ái.
Tư Lăng nắm chặt thời gian chế một ít Hồn phù, sau đó lại bắt đầu ngưng tụ Hồn Quang đạn đặt trong một ô vuông ở Bát Bảo Càn Khôn bình, dùng Hồn Lực cách ly chúng nó ra, đến thời điểm gặp được địch nhân thì cũng không cần tốn thời gian ngưng tụ Hồn Quang đạn nữa, trực tiếp rút ra ném người là được. Tư Lăng quyết định mỗi ngày có rảnh liền giành một ít thời gian ngưng tụ Hồn Quang Đạn, tích tiểu thành đại, đến lúc cần thiết thì cũng là một loại vũ khí lợi hại.
Lúc Tư Lăng chế tạo ra mấy vạn tấm Hồn Quang đạn thì Tư Hàn cũng đến tìm nàng cùng xuất phát.
Tư Hàn lần đầu tiên đi vào Hàn Lăng viện, nhìn thấy tên viện, bèn từ chối cho ý kiến. Đợi khi vào trong sân, nhìn thấy Tư Lăng là một bộ dáng hao hết linh lực, liền biết nàng mấy ngày qua đã cực kỳ khắc khổ. Khắc khổ là chuyện tốt, chỉ cần không bị thương căn bản là được.
"Đại ca, chúng ta phải lên đường sao?" Tư Lăng hỏi.
Tư Hàn gật đầu, sau đó đem Bồ Đề châu mà Lôi Xá trưởng lão tặng đưa ra cho nàng, bảo nàng luyện hóa mà dùng.
Tư Lăng nhận Bồ Đề châu, trong lòng thụ sủng nhược kinh, hiểu được mình hoàn toàn là nhờ Tư Hàn hết. Bồ Đề châu nàng cũng từng nghe qua uy danh của nó, là đại năng Phật Tu dùng cây bồ đề sinh trưởng hàng tỉ năm luyện chế thành. Không chỉ có thể ngăn cản tà vật ăn mòn, hơn nữa có thể chống cự một đòn toàn lực của tu sĩ Độ Kiếp, là pháp bảo phòng ngự thượng đẳng nhất, có tiên linh thạch cũng không mua được.
"Thật sự đưa muội à? Đại ca, vậy huynh thì sao?" Tư Lăng không yên tâm nói.
"Ta cũng có, không cần băn khoăn ta."
Nghe xong, Tư Lăng yên tâm, trực tiếp đem Bồ Đề châu luyện hóa, trong lòng an tâm hơn không ít.
Thu thập một ít đồ, đi đại sảnh Phụng Tiên các báo cáo hành tung của mình, lĩnh lệnh bài nhiệm vụ, lại đi báo cáo với Hiền Tu một tiếng, lại từ biệt Hiền Anh, đám người Văn Nhân Tuệ...
Đem mọi việc đều an bài thỏa đáng, bọn họ rốt cuộc xuất phát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]