Trong nháy mắt ngắn ngủi, Tư Lăng lại cảm thấy thời gian rất dài.
Đầu tiên đập vào mi mắt là mái tóc dài trắng đen giao nhau của người nọ rũ xuống trên vai, mềm mại rũ trước ngực. Loại sắc màu tự nhiên mà cân xứng kia, tuy rằng nhìn có chút không thịnh hành, lại rất có đặc sắc, mà ở trong lòng nàng, chỉ có một người có được.
Tầm mắt dời lên, sau đó là cái cằm trơn bóng kiên nghị, đi lên nữa, là dung nhan quen thuộc mấy trăm năm chưa gặp, quen thuộc đến căn bản không có chút biến hóa, thoạt nhìn vẫn là lạnh lùng như vậy. Đến cả đôi mắt kia cũng như phủ một tầng sương tuyết, nhìn không tới chút cảm xúc nào.
Nếu không phải lúc trước nghe được tiếng "Tư Lăng" kia, nàng cho rằng hắn vẫn không có thất tình lục dục, thậm chí ký ức cũng không đầy đủ.
Bất quá Tư Lăng vẫn lòng tràn đầy vui vẻ, mừng rỡ kêu một tiếng: "Đại ca!"
Hắn lơ lững trên vách đá, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng. Nghe được thanh âm của nàng, cúi đầu nhìn nàng một cái, thanh thanh đạm đạm, tầm mắt rất nhanh lại định ở trên vách núi, cùng giằng co với nữ tử thanh y trước vách núi. Cũng không vì đối phương là tu sĩ cấp cao mà sợ hãi.
Sau ngạc nhiên mừng rỡ chính là khó kìm lòng nổi. Dù cho bị thương, Tiểu Lăng Tử vẫn sung sướng hai tay bám lấy, ôm thật chặc vòng eo nam nhân đang ôm mình.
Bị đóng khí cơ, đang bám ở bên vách núi lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nghich-chuyen-tien-do/2763303/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.