Chương trước
Chương sau
Trải qua thời gian một năm, Phi Thiên thuyền trở lại Thiên Sơn đảo.

Sau khi về Thiên Sơn đảo, Tư Lăng đi theo các sư huynh sư tỷ Phụng Tiên các đến Phụng Tiên các giao nhiệm vụ. Lúc nhìn thấy Hiền Tu tao nhã cười nhẹ  thì không khỏi cảm thấy thân thiết, giống như lập tức được chữa khỏi vậy.

Đến đại sảnh Phụng Tiên các giao nhiệm vụ thì Tư Lăng quan sát trước, phát hiện số lượng giao ra là được giữ bí mật, cũng không biết mọi người giao  ra bao nhiêu. Nàng suy nghĩ một lát, liền quyết định giao 1500 khối thải tinh thạch.

Vị sư huynh phụ trách đăng ký Phụng Tiên các lúc tiếp nhận túi trữ vật của Tư Lăng đưa tới thì vốn cũng không chút để ý, đợi khi thần thức quét vào phát hiện 1500 khối thải tinh thạch thì không khỏi có phần ngạc nhiên nhìn nàng một cái. Hắn thầm nghĩ, xem ra vận khí của nàng không sai, lần đầu tiên đi lưu đảo đã có thể tìm được số lượng Ngũ Thải tinh thạch như thế, tu sĩ như thế bình thường đều là loại số mệnh không sai. Đương nhiên, số lượng Tư Lăng đưa lên so với hàng ngàn đệ tử Phụng Tiên các đi lưu đảo thì cũng không phải là nhiều nhất, nhưng cũng không ít, có vài người chỉ giao chừng trăm khối mà thôi.

Tư Lăng vẫn quan sát biểu cảm của sư huynh kia, phát hiện hắn ta tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không có ý nghĩ gì khác thường, liền biết số lượng mình giao không ít nhưng cũng không coi là nhiều, mới yên lòng. Nộp xong Ngũ Thải tinh thạch, lại xem tích phân, không khỏi nheo mắt cười. Tích phân thế này hẳn là có thể đi đổi một cái trận pháp tốt rồi.

Sau khi ra khỏi đại sảnh nhiệm vụ, Tư Lăng đi trước đến sân của Hiền Anh tôn giả, phát hiện cửa viện đóng kín, cũng không biết Hiền Anh tôn giả đã trở về chưa, vì thế lại chạy đến chỗ Hiền Tu hỏi thăm tin tức.

Hiền Tu nhìn thấy nàng đến, hết sức hào phóng lấy ra linh trà khoản đãi nàng, càng làm Tư Lăng cảm thấy Phụng Tiên các bọn họ có vị tổng quản bình dị gần gũi như thế này thật là đời trước đã tu luyện phúc khí, nhất định là Văn Nhân Bạch Cập gặp vận may, mới có thể cướp tới người tốt như Hiền Tu về làm tổng quản. Tuy rằng tu sĩ cấp cao phần lớn cao ngạo, nhưng cũng không phải tất cả tu sĩ cấp cao đều đáng cho người ta ngước nhìn, bình dị gần gũi giống như Hiền Tu, rất nhiều Phụng Tiên các đệ tử đều thích chạy đến chỗ hắn ăn ké uống ké.

"Tôn giả, đệ tử hôm nay đến là muốn hỏi một chút, Hiền Anh tôn giả có trở lại chưa? Vừa rồi đến chỗ người thì phát hiện cửa viện vẫn đóng, cũng không biết ngài ấy có trở về chưa, đệ tử muốn đem Tiểu Hỏa trả lại cho ngài ấy."

Dứt lời, Tư Lăng đem Hỏa Linh Điểu từ Bát Bảo Càn Khôn bình kêu ra.

Lúc Hỏa linh điểu bị kêu lên thì nó đang cướp thịt nướng với Tiểu Khôi trong Bát Bảo Càn Khôn bình, miệng còn ngậm miếng thịt, cứ như vậy ngơ ngác giật mình đứng trước mặt Hiền Tu, miệng đầy dầu mở.

Dù là Hiền Tu tao nhã bình tĩnh, cách hơn 70 năm tái kiến con Hỏa Linh Điểu như con bồ câu mập to mọng kia, cũng nhịn không được mà sửng sốt. Có thể nói, hình tượng của Hỏa Linh Điểu hiện tại thật sự là phá vỡ ấn tượng vô cùng mĩ lệ trong lòng mọi người, tuy rằng lông vũ vẫn lóe mắt như trước, nhưng chưa từng thấy có con Hỏa Linh Điểu nào bộ dạng giống như con bồ câu thịt như thế.

Hỏa Linh Điểu bị kêu lên hết sức tức giận, kêu líu ríu kháng nghị.

"Tiểu Hỏa, ngươi nên trở về chỗ Hiền Anh tôn giả đi." Tư Lăng không nhìn nó kháng nghị, nói với Hiền Tu: "Tôn giả, vậy phiền ngài đem nó giao cho chủ nhân của nó đi."

Hiền Tu khóe miệng giật giật, rất nhanh bình thường lại, mỉm cười nói: "Hiền Anh vào ba mươi năm trước đã trở lại, hai ngày nay ra ngoài thăm bạn hữu, có lẽ cũng mau trở lại, yên tâm, đợi khi Hiền Anh trở về, ta sẽ đem Hỏa Nhi qua, mấy năm nay làm phiền ngươi."

"Không phiền toái, không phiền toái!" Tư Lăng vội vàng nói, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói: "Chỉ cần Hiền Anh tôn giả không tức giận đệ tử nuôi Hỏa Nhi  thành như vậy là tốt rồi..."

Hiền Tu mắt nhìn Hỏa Linh Điểu phát triển theo chiều ngang, vốn là Hỏa Linh Điểu thanh cao kiêu ngạo cỡ nào, cũng không biết có phải chơi cùng với con chim xám kia quá lâu hay không, bị nhiễm lấy một hơi thở 囧, ánh mắt nhìn người bằng nữa con mắt cũng có chút đáng ăn đòn. Nhìn thấy nó dạng này, Hiền Anh có lẽ sẽ không để ý nhỉ?

Hiền Anh quả thật không để ý.

Đợi sau khi Hiền Anh trở về, Hiền Tu nhận được tin, liền ôm Hỏa Linh Điểu đi qua tìm hắn.

Hỏa Linh Điểu tuy rằng ở chỗ Tư Lăng chơi đùa rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy chủ nhân mấy chục năm chưa gặp, vẫn là hết sức cao hứng. Thân thể to mọng xông đến, vui sướng đảo quanh bên người Hiền Anh.

Hiền Anh cúi đầu nhìn nó rất lâu, trên mặt vẫn vân đạm phong thanh, sau đó nói: "Hỏa Nhi cuộc sống thật không sai, vẫn xinh đẹp như vậy!" Sau đó khó được lộ ra một nụ cười với Hiền Tu, nói: "Đệ tử kia của ngươi cực khổ, cái này cho nàng làm thù lao." Dứt lời, lại đem một nhẫn trữ vật đưa qua.

Hiền tu: =口=!! Loại Hỏa Linh Điểu như bồ câu thịt này mĩ lệ ở chỗ nào?! Quả nhiên tiểu tử Hiền Anh này căn bản không có thẩm mỹ quan bình thường?

Mà con Hỏa Linh Điểu kia nghe được chủ nhân khen ngợi nó "Mĩ lệ", cao giọng kêu "cơ cơ", vỗ cánh, giống con bồ câu mập, lấy một tốc độ hết sức hung hãn nhào tới trong linh đàm tắm rữa. Cho nên mới nói, Hỏa Linh Điểu sở dĩ yêu đẹp như vậy, vẫn là do chủ nhân của nó dưỡng ra.

Khó được Hiền Tu đến chơi, Hiền Anh ngồi dưới tàng cây quanh năm không rơi lá, im lặng điềm nhiên ngâm linh trà, mời hắn uống trà, trò chuyện các sự vụ trong Hiền Tri Các.

Lúc này, Hỏa Linh Điểu tắm rửa xong, run run một thân lông xoăn, sau đó chạy đến trước mặt Hiền Anh, "cơ" một tiếng. Lúc Hiền Anh nhìn qua thì đưa dài đầu, từ lông vũ lấy ra một viên linh châu màu đỏ, đem linh châu ngậm  qua cho chủ nhân.

Linh châu này là cái không gian trữ vật, là Hiền Anh luyện chế riêng cho linh sủng, để Hỏa Linh Điểu có thể đem thứ mình thích bỏ vào linh châu. Hiền Anh sau khi nhận lấy, dùng thần thức quét vào những thứ trong linh châu, khi nhìn thấy kia đống Ngũ Thải tinh thạch tỏa sáng lấp lánh thì không khỏi có chút kinh ngạc.

"Cơ ~~ "

Hiền Anh hỏi: "Cho ta?"

Hỏa Linh Điểu vô cùng khoái trá gật đầu, đem Ngũ Thải tinh thạch mà Tư Lăng phân cho nó đều giao cho chủ nhân.

Hiền Tu cũng vẻ mặt kinh ngạc. Không nghĩ tới Hỏa Linh Điểu cùng Tư Lăng đi ra ngoài một chuyến, cũng có được Ngũ Thải tinh thạch. Hắn cũng không cho rằng Hỏa Linh Điểu có thể làm gì được Ngũ Thải Xà Vương thủ hộ Ngũ Thải tinh thạch, như vậy -- chẳng lẽ là Tư Lăng cho nó? Đem Ngũ Thải tinh thạch cho con sủng vật? Có cần thiết không?

Hiền Anh trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đúng là không nghĩ tới linh sủng nhà mình chạy đi một chuyến, thế nhưng có thể được nhiều Ngũ Thải tinh thạch trở về như vậy. Tuy nói với địa vị của hắn tại Văn Nhân gia tộc, muốn Ngũ Thải tinh thạch thì chỉ cần lên nhất đẳng, liền có thể có được, nhưng cũng không phải tùy tiện là có được. Mà mình linh sủng đưa cho hắn lại là một chuyện khác. Làm cho hắn tương đối nghi ngờ là, nó là thế nào có được  nhiều Ngũ Thải tinh thạch như vậy, đây cũng không phải là số lượng nhỏ.

Đợi Hiền Anh cùng Hỏa Linh Điểu trò chuyện, mới biết nguồn gốc của Ngũ Thải tinh thạch, nụ cười trên mặt không khỏi gia tăng, "Đúng là một người thú vị." Thấy Hỏa Linh Điểu nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn, Hiền Anh vỗ vỗ đầu của nó, nói: "Ngươi nếu thích đi vào trong đó chơi, liền đi thôi, với phẩm đức tâm tính của nàng, với ngươi cũng là chỗ tốt."

Hỏa Linh Điểu được chủ nhân cho phép, càng thêm cao hứng.

Hiền Tu mỉm cười nhìn Hiền Anh, pha trò nói: "Hiếm khi nghe được ngươi khen ngợi một hậu bối cao như vậy."

Hiền Anh mỉm cười nói: "Ngươi đừng xem nhẹ nàng, số mệnh nàng tuy rằng kém một chút, nhưng từ lúc sinh ra đã có phẩm đức đền bù lại số mệnh thiếu hụt."

Hiền Anh tu luyện xem khí thuật, nhìn người cực chuẩn. Nghe được lời này của hắn, Hiền Tu cũng có chút giật mình, không ngờ là Tư Lăng số mệnh không đủ. Hiền Anh đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại nói: "Ngược lại là một người có thể phó thác. Đáng tiếc..."

Hiền Tu nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"

Hiền Anh cười không nói, cũng không giải thích nghi hoặc.

Tuy rằng hai người đều là đệ tử lót chữ "Hiền" của Văn Nhân gia tộc, nhưng Hiền Tu vẫn biết năng lực của Hiền Anh không đơn giản như vẻ ngoài, chỉ sợ tu vi Hiền Anh đã vượt qua Đại Thừa kỳ, cũng không biết tu vi của hắn nay thế nào, tin rằng người có thể dò được giới hạn của Hiền Anh, chỉ sợ chỉ có đảo chủ. Hơn nữa Hiền Anh người này nhìn như vân đạm phong thanh, nhưng rất nhiều chuyện lại nhìn được rất thấu triệt, người khác chưa phản ứng kịp thì hắn đã sáng tỏ trong lòng.

Đợi sau khi Hiền Tu rời đi, hắn vẫn chưa thể biết được lời mà Hiền Anh  chưa nói xong, bất quá cũng biết Hiền Anh đánh giá khá cao với Tư Lăng. Có lẽ Tư Lăng không phải đệ tử tư chất cực tốt, cũng không phải thiên tài tu luyện trời sinh, nhưng một đệ tử có đủ phẩm đức trời sinh chính là mọi gia tộc đều muốn có. Người phẩm đức không tốt, tư chất ngộ tính dù tốt cỡ nào, gia tộc cũng sẽ không suy xét trọng dụng.

Nghĩ thế, Hiền Tu cũng có vài phần cao hứng.

Vừa trở lại viện, liền lại gặp được Tư Lăng chạy tới, Hiền Tu bên môi mang nụ cười, đưa Tư Lăng vào trong viện của hắn.

"Có chuyện gì sao?"

Tư Lăng bình phục khí tức kích động, hỏi: "Tôn giả, vừa rồi đệ tử nghe nói các tiền bối của Chiến Thần điện trở lại, không biết huynh trưởng của ta Tư Hàn hắn..."

"Đệ tử Chiến Thần điện cũng không trở về Thiên Sơn đảo, mà là trực tiếp đi Hằng Châu đảo." Hiền Tu hồi đáp, thấy nàng tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng giữa mi mày có thể thấy được chán nản, nghĩ nghĩ, lại nói: "Tư Hàn hắn... Khả năng sẽ về muộn một chút."

"Vì sao?" Tư Lăng kinh ngạc hỏi.

"Nghe nói Vạn Tượng kính xảy ra chút vấn đề..."

Lời còn chưa nói hết, liền bị cắt đứt, "Vấn đề gì? Có nghiêm trọng không?"

Hiền Tu tao nhã cười nhẹ, trấn an nói: "Tất nhiên là không nghiêm trọng, chỉ là sẽ trì hoãn chút thời gian mà thôi. Nếu cô muốn gặp huynh trưởng, đến lúc đó có thể cùng đệ tử gia tộc đi Hằng Châu đảo xem giao lưu thi đấu."

Tư Lăng nhăn mày nói: "Nghe nói số lượng đệ tử được đến Hằng Châu đảo có hạn, cũng không phải tất cả đệ tử đều có thể đi." Tư Lăng không cảm thấy  với tu vi và tư chất của mình, chuyện tốt kia có thể đến phiên chính mình. Từng gia tộc tuy đều phái đệ tử đến Hằng Châu đảo, nhưng cũng không thể toàn bộ đều đi, còn phải giữ lại đệ tử bảo vệ đại bản doanh của mình chứ. Nếu mọi người đều đi, lỡ một tiên đạo (cướp) hoặc là Ma tộc, Yêu tộc chạy tới đánh cướp thì làm thế nào? Tu Tiên giới không phải là thế giới thống nhất.

"Ngươi có thể tự mình tranh thủ vị trí." Hiền Tu cười chỉ điểm nàng, "Trừ gia tộc chọn lựa đệ tử ra, nếu là muốn đi, còn có thể tìm tiền bối đề cử, hoặc là  đệ tử có cống hiến với gia tộc, đều có thể ngoại lệ đi theo."

Lời ngầm là, đi cửa sau đi.

Tư Lăng mới đến Văn Nhân gia hơn hai trăm năm, ngoại trừ nhận nhiệm vụ ra, cũng không hề cống hiến được gì. Bất quá tìm tiền bối đề cử, cái này đúng là có thể có!

Vì thế Tư Lăng cảm tạ Hiền Tu chỉ điểm, lại chạy đến chỗ Hiền Anh, hi vọng Hiền Anh nhìn nàng chiếu cố Hỏa Linh Điểu nhiều năm như vậy, cho phép nàng đi cửa sau
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.