Chương trước
Chương sau
Làm một tu sĩ tu vi ít nhất trên Đại Thừa kỳ, sóng to gió lớn sớm đã không biết trải qua bao đời, dù tu sĩ Thượng giới tấn cấp quá nhanh, nhưng sau khi tấn chức tới Hóa Thần kỳ thì cũng phải trải qua ma luyện cùng khảo nghiệm. Vì thế, làm một tu sĩ cấp cao, Hiền Tu có thể vì lời của nàng mà lơ đãng rơi ngọc bài, có thể nói là hết sức bất hợp lý, quả thực chứng tỏ trong đó có mờ ám.

Trọng Thiên vốn lười biếng lúc này tinh thần tỉnh táo, đôi mắt thú màu tím đen sáng quắc theo dõi hắn. Tư Lăng cũng mắt lấp lánh theo dõi hắn, có chút khẩn trương chờ đợi.

Hiền Tu lật tay vẫy một cái, ngọc bài rơi trên mặt đất liền trở lại trên tay, đồng thời có chút kinh ngạc nhìn Tư Lăng, hỏi: "Ngươi là muội muội của Tư Hàn? Đúng rồi, ngươi tên là Tư Lăng, từ Thương Vũ giới phi thăng lên..."

Tư Lăng đã duy trì không nổi loại biểu tình cao lãnh kia nữa, lập tức gật đầu như giã tỏi, nói: "Đúng vậy, đúng vậy!" Mở to mắt nhìn hắn, hết sức hưng phấn, chỉ mong chờ hắn mau mau nói với mình chỗ ở của đại ca. Cách biệt một trăm năm, nàng rất tưởng niệm cái mặt lạnh kia của đại ca.

Bất quá Hiền Tu lại không có nhìn ra sự gấp gáp của nàng, chỉ là dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn nàng, có chút cảm khái nói: "Thì ra hắn còn có muội muội nha..."

"..."

Dằng lòng đợi một lát, Tư Lăng rốt cuộc xác định vị Hiền Tu tôn giả này sau khi nhắc tới đại ca của mình thì toàn thân đều không tốt. Vốn là tao nhã, ổn trọng, vừa nhìn chính là loại hình quản gia có năng lực. Nói trắng ra chút, chính là loại quản gia toàn năng tài giỏi, hơn nữa còn am hiểu thu dọn cục diện rối rắm cho những thượng cấp không biết chừng mực, vô cùng giỏi khống chế tâm tình. Nhưng mà lúc này, hắn thế nhưng phản ứng có chút chậm nửa nhịp, hơn nữa nhìn nàng như vậy làm cái gì? Nàng biết mình và đại ca không có chút quan hệ huyết thống, bộ dạng cũng không giống nữa, bất quá trong lòng bọn họ đều coi đối phương là thân người đó.

"Không biết tôn giả có thể báo cho vãn bối biết, gia huynh hiện tại ở nơi nào không?" Tư Lăng lại nói một lần.

Hiền Tu nghe xong, trên mặt khôi phục nụ cười tao nhã vốn có, nói: "Thật là không đúng dịp, 20 năm trước, Tư Hàn đã rời Thiên Sơn đảo, cùng theo đệ tử trong gia tộc đi Vạn Tượng Kính lịch lãm."

Nháy mắt, một loại thất vọng khó tả làm cho nàng gần như nhịn không được mà xụ mặt. Ở cực độ chờ đợi và cực độ thất vọng, mặt than cũng đã bị công phá, hình tượng cao lãnh hoàn toàn mất hết. Nhìn ở trong mắt Hiền Tu, bất quá là nữ tu tương đối đơn thuần, tâm tư đúng là không nặng. Đương nhiên, loại ý nghĩ này về sau rất nhanh sẽ có thể bị đẩy ngã.

Thất vọng nhưng Tư Lăng vẫn không quên hỏi: "Hiền tu tôn giả, không biết gia huynh khi nào trở về?"

Hiền Tu lại nói: "Vạn Tượng Kính cách ba trăm năm mở ra một lần, nếu là không ngoài ý muốn, lại đợi 280 năm nữa thì lệnh huynh sẽ về."

Là ý nói, nếu có gì ngoài ý muốn, vậy thì còn không biết khi nào đâu.

Cực độ thất vọng, Tư Lăng tiếp nhận ngọc bài của Hiền Tu đưa tới, cũng không hỏi cái gì nữa, liền rời đi. Chờ khi nàng đến chỗ ở mà Phụng Tiên Các cấp cho, thì mới nhớ tới mình quên hỏi Hiền Tu tình hình, địa vị của đại ca nhà mình tại Văn Nhân gia tộc.

Bất quá đảo mắt nghĩ lại, đại ca mới phi thăng hơn trăm năm, so với mấy tu sĩ cấp cao ở Thượng giới - loại động một cái là mấy vạn, mấy triệu năm thọ nguyên, một trăm năm kia căn bản không đủ nhìn, thật không biết đại ca hiện tại ở Văn Nhân gia là địa vị gì. Bất quá Tư Lăng có tin tưởng cho rằng, với tư chất cùng ngộ tính của đại ca nàng, chỉ có phần oai phong hiển hách, sau đó được gia tộc coi trọng thôi.

Ừm, đợi ngày nào lại đi hỏi Hiền Tu tôn giả cũng được.

Tư Lăng an tâm đi xem nơi ở của mình tại Phụng Tiên các, lại không biết nàng đã đoán trúng.

Tư Hàn quả thật rất được Văn Nhân gia tộc coi trọng, hơn nữa còn là tồn tại khiến nhóm người nào đó phải kiêng kỵ.

Do đó, sau khi Hiền Tu tiễn Tư Lăng đi, nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy không an lòng, đồng thời cũng không biết Văn Nhân Bạch Cập kéo Tư Lăng đến Phụng Tiên Các có mục đích gì. Chỉ sợ Văn Nhân Bạch Cập thật sự như mọi người nghĩ, xem trọng Tư Lăng, muốn cho nàng đi hầu hạ hắn...

Vì thế Hiền Tu hoả tốc đi tìm Văn Nhân Bạch Cập.

Văn Nhân Bạch Cập vừa từ chỗ Hiền Anh tôn giả trở về, thuận tay còn ôm đi hỏa linh điểu của Hiền Anh tôn giả, đang định mở lò luyện đan đâu, liền gặp Hiền Tu như lủa thiêu mông đuổi tới, có chút thờ ơ nói: "Là có chuyện gì? Không có chuyện thì chớ quấy rầy ta; nếu có chuyện, vậy thì huynh xem mà làm đi, cũng chớ quấy rầy ta."

Hiền Tu dở khóc dở cười, vội nói: "Thập nhị công tử, sự tình có chút không tốt, Tư Lăng kia là muội muội Tư Hàn, ruột!"

"Chiếp -- "

Một tiếng chim hót thảm thiết vang lên, liền thấy Hỏa linh điểu bị Văn Nhân Bạch Cập không cẩn thận nhổ lông trên mông, hai mắt rưng rưng, sau đó phồng yết hầu, trực tiếp phun tới một ngụm linh hỏa. Nháy mắt, một vị công tử nhẹ nhàng tuấn mĩ biến thành người da đen Châu Phi, tóc còn là uốn xoăn kiểu mì ăn liền.

Linh hỏa mà Hỏa linh điểu phun vào người tuy rằng không đến mức khiến tu sĩ cấp cao trọng thương, nhưng cũng vô cùng đau đớn. Văn Nhân Bạch Cập trực tiếp bóp mông nó đưa tới một cái hòm nhỏ, nhét nó vào trong hòm. Không gian trong hòm rất nhỏ, khó khăn lắm mới có thể chứa được một con Hỏa linh điểu, hơn nữa còn là hai chân gấp lên cổ mới nhét vào được. Vậy có thể thấy được một con Hỏa linh điểu bị nhét vào bên trong, quả thực là sống không bằng chết.

Văn Nhân Bạch Cập oán hận dùng tiên linh lực quét toàn thân, trị liệu da thịt bị linh hỏa thương tổn. Rất nhanh, giống như thoát thai hoán cốt, làn da cháy đen bị tổn thương bong ra, lộ ra da thịt mới non mềm, trong nháy mắt lại là một mĩ nam tử nhẹ nhàng.

Văn Nhân Bạch Cập trầm mặt nói: "Thật sự là muội muội Tư Hàn? Xác nhận?"

"Nàng nói như vậy, không đến mức nói dối." Hiền Tu thở dài, thương hại nhìn hắn nói: "Cho nên, bất kể Thập nhị thiếu gia huynh có tâm tư gì với Tư Lăng, nên bỏ đi ý niệm kia đi. Tư Hàn cũng không dễ chọc, nhìn thủ đoạn hắn năm đó đối phó với Thập ngũ tiểu thư là biết. Cũng không cần quá thương tâm, với thân phận Thập nhị công tử của ngài, nữ tu gì mà tìm không được..."

Văn Nhân Bạch Cập thế mới biết thì ra tên này hiểu lầm, tức giận đến trực tiếp đạp một chân qua, mắng: "Ai nói ta coi trọng nha đầu xấu xí kia? Ta lúc trước còn không biết nàng là muội muội Tư Hàn kia."

"Vậy vì sao..." Hiền Tu có chút không hiểu.

"Ngươi không hiểu, nha đầu kia bộ dạng giống tên Ma tộc kia." Nói xong, lại có chút phiền, cảm thấy bất quá là muốn tìm việc vui đặt bên người, sao lại liên lụy ra nhiều người như vậy? Quả thực chính là kéo phiền toái về nhà.

"Người nào... Chẳng lẽ là vị bị mấy Đại Năng giả địa vực cùng nhau liên thủ trấn áp tại Nộ Hải kia?" Hiền Tu giật mình nói, cảm thấy có chút khó có thể tin tưởng. Rõ ràng là nữ tu Hạ giới không chút thu hút, tư chất cũng không phải rất tốt, sao lại dính tới quá nhiều Đại Năng giả chứ?

Văn Nhân Bạch Cập trầm mặt gật đầu.

Sau một lúc, Hiền Tu nghiêm túc nói: "Như thế, công tử càng nên khắc chế bản thân, đừng thật sự ăn cỏ gần hang, tránh kéo tới nhân họa."

Văn Nhân Bạch Cập nổi giận trực tiếp đánh hắn, đánh hắn ra khỏi Cập Thủy Viện.

************************************

Hiền Tri Các ở phía đông Thiên Sơn thành, bởi nối tiếp với nơi ở của Văn Nhân gia tộc, nên gần như toàn bộ Đông Thành của Thiên Sơn thành đều là địa bàn của Văn Nhân gia tộc, chiếm cứ một phần ba diện tích Thiên Sơn thành.

Đệ tử ngoại môn của Văn Nhân gia tộc ở khu vực Tây Bắc Hiền Tri Các, mà đệ tử nội môn thì ở khu Đông Nam, trung gian ngăn cách là một cái linh hà. Tư Lăng bây giờ là đệ tử nội môn của Văn Nhân gia tộc, đệ tử Phụng Tiên các, nên được phân nơi ở cùng khu vực với các đệ tử Phụng Tiên các. Các viện đều kề bên, khu bên trái là một vị nữ tu Thượng Giới mĩ lệ, khu bên phải là một vị nam tu cũng là từ Hạ giới phi thăng lên.

Tư Lăng dạo qua một vòng trong khu mình được phân, có sơn, có thủy, có phòng, có điền. Sơn là ngọn núi cao tới trăm trượng, thủy là một hồ nước từ linh hà dẫn tới, điền là linh điền, có thể gieo trồng linh dược. Có thể nói là "chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng vẹn toàn".

Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi lập tức chạy khắp nơi. Tiểu Yêu Liên cũng tung tăng xuống đất, nghĩ như thế nào trồng các loại linh thực, linh thụ mà nó thích trong sân.

Tư Lăng đẩy cửa vào phòng ở nhìn một chút. Rất đơn sơ, ngoại trừ gia cụ thì không có đồ vật gì khác, vì thế nàng có thể căn cứ vào sở thích mà bố trí một phen. Bất quá tu tiên giả đa phần là khổ tu, rất ít người thích hưởng thụ. Tư Lăng trừ việc ăn uống ra thì thật cũng không có ham thích hưởng thụ gì. Nàng chỉ trả chiếu trên giường, thả cái bồ đoàn để đả tọa, rồi cũng không bày thêm cái gì nữa. Bất quá nàng ngược lại là đi tìm phòng bếp, sau đó phát hiện -- thế nhưng không có phòng bếp.

= 口=! Không có phòng bếp?!

Cũng đúng, đều tu sĩ Luyện hư kỳ, đã sớm tích cốc, cần phòng bếp làm cái gì? Nếu muốn nhấm nháp mĩ thực, ở Thiên Sơn thành có rất nhiều tửu lâu đó, mỹ vị bất phàm, trực tiếp đi nhấm nháp là được.

Vì thế khi mấy con yêu hào hứng xong, chạy về đến tìm Tiểu Lăng Tử khai hỏa muốn ăn thịt thì liền nghe nàng sung sướng nói: "Nơi này không có phòng bếp, cho nên chúng ta cùng nhau tích cốc đi."

Trọng Thiên trực tiếp cào một vuốt qua. Đừng tưởng rằng nó không nghe được trong lời nói của nàng có sung sướng khi người gặp họa.

Cả người chim xám Tiểu Khôi đều ủ rủ, cảm thấy điểu sinh không hạnh phúc nữa.

Tiểu Yêu Liên ngậm móng vuốt nhỏ, non nớt nói: "Tư công tử, viện rất lớn, có thể làm ở trong sân mà."

Trọng Thiên dùng móng vuốt vỗ vỗ Tiểu Hồng nhân, tỏ vẻ khen ngợi. Đáng tiếc lại một lần nữa đập Tiểu Hồng nhân quá yếu ớt lún xuống đất. Chim Xám kêu líu lo, cực kỳ cao hứng.

Tư Lăng không để ý tới chúng nó, mà đi xem linh thụ mà Tiểu Yêu Liên trồng xuống. Lúc nhìn thấy trong linh điền còn có vài gốc linh thảo cao cấp, không khỏi có chút kinh ngạc. Bất quá nghĩ đến ở Thượng Giới tài nguyên phong phú, người bên ngoài cũng chướng mắt những linh thảo mà Hạ giới nói là cao cấp. Chúng ở Thượng Giới lại có vẻ tương đối thông thường.

Tư Lăng sắp xếp xong xuôi chỗ mình ở, bị Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi quậy không chịu nổi, bèn làm chút thịt nướng cho chúng nó, rồi lại bắt đầu đi tìm Hiền Tu, muốn tìm hắn dò hỏi tin tức của Tư Hàn. Hiền Tu lúc trước đã nói hắn là tổng quản của Phụng Tiên các, quản lý đệ tử của Phụng Tiên các, có vấn đề gì thì đi tìm hắn là được, vì thế Tư Lăng vui sướng đi thăm.

Lúc Tư Lăng lần nữa đến viện của Hiền Tu thì Hiền Tu đang khó khăn lôi con Hỏa linh điểu bị Văn Nhân Bạch Cập khóa trong hòm. Loại hòm này không phải là loại phổ thông, mà là dùng ô huyền thiết luyện chế, chuyên môn dùng để khắc chế linh thú, dùng để nhốt Yêu Trùng là tốt nhất. Nhưng Văn Nhân Bạch Cập phát rồ mất trí lại nhốt nó vào đó, khiến Hỏa linh điểu xưa nay được luyện đan sư coi là bảo bối luyện đan rất tức giận.

Hỏa linh điểu tức giận không dám ra tay với Hiền Tu Đại Thừa kỳ, trùng hợp Tư Lăng tới, vì thế nó liền có đối tượng trút giận, bèn phun một ngụm lửa sang.

Tiểu Lăng Tử tuy rằng ngốc một chút, nhưng một con cầm thú có thể khi dễ sao?

Ngay khi Hỏa linh điểu phun lửa tới thì Trọng Thiên xù lông, một bộ dáng mình bị kẻ yếu xem thường, khiêu khích. Nó liền há mồm hút lấy linh hỏa kia. Đồng thời Tư Lăng cũng xuất thủ, Các Đằng bay qua, trói Hỏa linh điểu như trói bánh chưng. Trọng Thiên há mồm liền phun một ngụm yêu hỏa vào nó.

Yêu hỏa kia mang uy lực nguy hiểm hơn nhiều so với loại linh hỏa chứa linh khí của Hỏa linh điểu. Hiền Tu sắc mặt khẽ biến, vừa muốn ra tay thì Hỏa linh điểu đã bị yêu hỏa thiêu thành chim nướng. Lông vũ diễm lệ toàn thân vốn như hỏa diễm đều tiêu tan.

Hỏa linh điểu chớp chớp cặp mắt chim đã đờ đẫn, sau đó nhìn lông trên người mình, rì rầm một chút, chân đạp một cái, té ngang xuống đất, trực tiếp tức xỉu.

Tư Lăng: =__=!

Hiền tu: = 口 =!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.