Chương trước
Chương sau
Trừ phi là người chết, bằng không tuyệt đối nghe được tiếng khóc non nớt mền mại kia, giống như là đứa nhỏ bị ủy khuất, không khách khí há to miệng gào khóc.

Vốn bởi vì Trọng Thiên, Tiểu Khôi tới mà có chút cao hứng, bọn Liễu Thành Phong trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc. Bất quá rất nhanh, tiếng khóc kia hoàn toàn dừng lại, liền biết Tư Hàn đã đặt Tĩnh Âm Chú, bọn họ cái gì cũng nghe không được, chỉ có thể nhìn hai con yêu ngao ngao chiêp chiếp với Tư Hàn. Không ai phiên dịch, nghe không hiểu thú ngữ cùng điểu ngữ.

Sau một lúc, Tư Hàn bước lên trên lưng chim xám, yêu thú màu đen nhảy  lên trên bả vai hắn. Tư Hàn quay đầu nói với đệ tử Thiên Tông phái phía dưới: "Các ngươi về Tây Cảnh trước đi."

Đợi khi bọn Liễu Thành Phong cùng Phó Minh Tâm muốn hỏi hắn muốn đi nơi nào thì chim xám đã bay xa ngoài ngàn dặm, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta theo không kịp.

Bọn Liễu Thành Phong đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút tò mò tiếng khóc non nớt vừa rồi là thứ gì phát ra, chắc sẽ không phải là bé gái nào chứ? Thời điểm Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi xuất hiện thì cũng không thấy chúng nó mang theo đứa bé nào nha! Chỉ tiếc Tư Hàn quay lưng lại bọn họ, nên căn bản thấy không rõ.

Tuy rằng không hiểu nổi Tư Hàn muốn làm cái gì, bọn Liễu Thành Phong vẫn nghe lời về sư môn trước.

********************

Trên bầu trời, một chim xám bay qua, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt liền không thấy.

Trên lưng chim xám đứng một tu sĩ, bạch y bay bay trong gió.

"Hu hu hu, đại ca, huynh nhất định phải cứu Tư công tử, hu hu hu oa oa..." Tiểu Hồng nhân nằm trên lòng bàn tay Tư Hàn còn đang khóc, khóc đến nỗi Trọng Thiên phải kéo lỗ tai mềm ép sát vào đầu, nhìn trông có chút buồn cười.

Đến cả Tiểu Khôi vẫn chịu mệt nhọc chở người cũng có chút chịu không nổi, chiếp chiếp vài tiếng, ý bảo nó đừng khóc nữa, làm chính sự quan trọng hơn.

Tiểu Yêu Liên bị Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi liên hợp mắng, rốt cuộc dừng tiếng khóc lại. Nó lúc trước chịu đủ hoảng sợ, còn thiếu chút nữa bị vạ lây gần như tổn mệnh, hiện nay nhìn thấy được đại ca tin cậy, tự nhiên muốn phát tiết một trận. Vì thế dọc theo con đường này, một người hai yêu liền chỉ nghe nó khóc, thật không nghe được bất kỳ chuyện gì mà bọn họ muốn nghe.

Đợi Tiểu Yêu Liên khóc đủ, từ lòng bàn tay nhảy xuống, Tư Hàn mặt không thay đổi ngưng tụ nước để rửa tay, đợi khi khối nước biến mất thì vệt nước trên tay cũng sạch sẽ. Mà Tiểu Yêu Liên cũng từ không gian Hồng Liên của nó kéo ra một cái khăn, lau khuôn mặt khóc sưng lên -- thật sự sưng lên, cả gương mặt đỏ đỏ đều bành trướng gấp đôi so với bình thường.

Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, Trọng Thiên một móng vuốt chụp tới, đem Tiểu Hồng nhân trực tiếp đè trên lưng Tiểu Khôi, đến khi nó khóc hu hu mới thu vuốt lại. Sau khi dùng móng vuốt lay nó đứng lên, bèn ngao ngao một trận với nó.

Tiểu Yêu Liên sợ hãi nhìn nó, ghé sát vào Tư Hàn một chút, rồi mới lên tiếng: "Đại ca, Tư công tử vốn đã giết được Nguyệt Thiên Dạ, không ngờ lúc ấy cái không gian cao cấp bám vào trên người Nguyệt Thiên Dạ thế nhưng thừa dịp Tư công tử bị thương, hèn hạ vô sỉ muốn cắn nuốt Tư công tử..."

Đợi khi Tiểu Yêu Liên đem sự tình nói hết thì bọn họ đã dừng lại tại một nơi nào đó ở đại lục Trung Ương. Lúc Tiểu Khôi đáp xuống đất, Tư Hàn từ trên lưng nó nhảy xuống thì Quỷ Tu Lâm Dương cùng một con Bạch Hổ từ bên cạnh đi tới.

"Tiền bối!" Lâm Dương cung kính thi lễ với Tư Hàn. Hắn theo Tư Hàn phân phó, đi trước một bước tới nơi này chờ đợi.

Bạch Hổ đầu tiên là bổ nhào vào trên người chim xám, đem thân thể đã như ngọn núi nhỏ của nó leo trèo như leo núi, sau đó lại bổ nhào vào trên người Trọng Thiên  -- trực tiếp đè Trọng Thiên dưới thân.

"Gào -- "

Trọng Thiên vẻ mặt như muốn chết, thấy Tiểu Bạch Hổ mặt mày ngốc ngốc nhìn nó, cơn tức bành trướng đột nhiên biến mất  -- so đo với đứa nhỏ thì thật quá mất mặt, mau mau nuôi nó lớn để lấy tinh huyết thôi.

Tư Hàn gật đầu với Lâm Dương, thu Tiểu Yêu Liên vào trong tay áo, sau đó mang theo Quỷ Tu cùng mấy con yêu thú đứng trước một chỗ đất trống. Bọn Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đều có ấn tượng với nơi này, hơn năm mươi năm trước, bọn họ chính là từ nơi này đi ra. Ai có thể nghĩ tới một nơi bình thường không có gì lạ như thế này lại có một cái huyễn cảnh tồn tại. Khi đó Tư Hàn còn ở bên trong ảo cảnh tấn chức Hóa Thần, Tư Lăng cũng ở trong này dưỡng thương 10 năm.

Tư Hàn ngưng thần mà nhìn, sau đó phất tay, một Băng Vụ đánh qua, giữa không trung phía trước hiện lên tầng tầng gợn sóng. Tư Hàn trực tiếp bước vào khoảng không gợn sóng đột nhiên xuất hiện kia, thân thể hòa vào, theo đó biến mất. Lâm Dương cũng đi theo sau đó, mấy con yêu cũng đuổi theo sát bước chân của bọn họ.

Đi qua một đoạn đường nguy hiểm, là một sơn cốc vách đá dựng đứng, phóng mắt nhìn đi, vẫn là cái sơn cốc yên tĩnh kia. Trong cốc có một hồ nước xanh biếc, mặt hồ trong veo, phản chiếu trời xanh mây trắng phía trên, dường như dưới mặt hồ là một vùng thiên địa khác vậy.

Tư Hàn đột nhiên bay tới giữa không trung, phất tay, một loạt Băng Vụ lướt qua, mặt hồ sóng gợn lăn tăn dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng kết băng, rất nhanh liền hình thành một hồ băng sương mù trắng xóa. Chỉ có dòng nước phía dưới gợn sóng, ngẫu nhiên có cá lớn bơi qua, chúng như không biết mệt mà đâm vào lớp băng muốn nhảy ra khỏi mặt nước, lại bị đóng băng lại, rất nhanh bị đông cứng trong tầng băng.

Tư Hàn đáp xuống trên hồ băng, đứng chắp tay. Tiểu Yêu Liên từ trong tay áo Tư Hàn leo ra, thấy được cảnh này, ngửa đầu nhìn Tư Hàn, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt.

Trước kia nó đều ở trong tay áo Tư Lăng cùng hắn như hình với bóng, hiện tại hắn sống chết không rõ, trong lòng khó chịu muốn rơi nước mắt.

Lâm Dương cùng Trọng Thiên cũng đi tới.

Tiểu Yêu Liên nhảy đến trên hồ băng, nói với Tư Hàn: "Đại ca, Tư công tử hiện tại ở trong không gian Hồng Liên, nguyên thần của hắn hết sức yếu ớt,  được Thiên Nhất Thần Mộc uẩn dưỡng. Đại ca có muốn vào xem Tư công tử không?"

Tư Hàn gật đầu.

Tiểu Yêu Liên vươn ra tay nhỏ rạch trong không trung một cái, xuất hiện một lối đi liên thông với không gian Hồng Liên. Tư Hàn cùng Lâm Dương, Trọng Thiên, Tiểu Khôi, Tư Bạch cùng đi vào.

Không gian Hồng Liên lần đầu tiên tiếp nhận con người trừ bọn yêu, toàn bộ không gian cũng có chút chấn động, bất quá rất nhanh lại trở lại bình thường. Không gian Hồng Liên vốn không giống loại thường, là động tiên mà bộ tộc Yêu Liên mượn Mộc Linh khí tu luyện ra, có thể chứa vật sống, có thể nhận vạn vật, khí ngũ hành sinh sôi không ngừng, sinh vật sống đều có thể đi vào. Khuyết điểm duy nhất chính là tu luyện khó khăn, dùng tới mấy triệu năm cũng không nhất định có thể tu luyện thành tiên. Bất quá lúc đầu Tiểu Yêu Liên chưa nói với Tư Lăng chuyện này, sau này Tư Lăng tuy rằng biết được, bất quá cảm thấy không gian Hồng Liên là Tiểu Yêu Liên tự mình tu luyện ra, tuy là cái động tiên, là nơi an toàn để ẩn núp, nhưng hắn lại không nghĩ dưỡng thành thói quen cứ khi nguy hiểm liền trốn đến nơi an toàn, cho nên trước giờ chưa từng nghĩ tới tiến vào không gian Hồng Liên.

Diện tích trong không gian Hồng Liên không lớn, thần thức đảo qua liền có thể nhìn đến biên giới, các loại linh thực, linh thảo trân quý có thể nhìn thấy rõ ràng. Trung tâm của không gian có hai mắt linh tuyền, một là linh tuyền của Mộc Linh, một là linh tuyền của thủy linh, hơn nữa trong dòng suối còn sinh trưởng Thanh Liên xanh biếc như châu ngọc. Bên cạnh Linh tuyền phủ kín rêu vàng, giữa đám rêu là một gốc cây nhỏ phát ra vầng sáng Phỉ Thúy mĩ lệ, trong vòng ba trượng hoàn toàn không có vật khác.

Đây là Thiên Nhất Thần Mộc.

Tư Hàn ánh mắt chăm chú, đột nhiên đến trước Thiên Nhất Thần Mộc, liếc mắt liền thấy nguyên thần tu sĩ được một phiến lá xanh biếc bao bọc trên Thiên Nhất Thần Mộc. Nguyên thần kia ánh sáng lu mờ, vừa nhìn liền biết bị thương nặng, khiến cho nguyên thần ngủ đông. Có thể tưởng tượng, nếu không phải có Thiên Nhất Thần Mộc uẩn dưỡng, nguyên thần suy yếu này rất nhanh sẽ tan biến giữa thiên địa.

Lâm Dương cùng mấy con yêu cũng chạy đến trước Thiên Nhất Thần Mộc, tìm kiếm nguyên thần u ám kia trong đám lá cây.

Đúng lúc này, một đốm sáng màu trắng nhảy nhót trên lá cây của Thiên Nhất Thần Mộc, ánh sáng trắng lấp lánh trên đám lá xanh biếc cực kỳ bắt mắt, sau đó phủ lên phiến lá đang bao bọc lấy nguyên thần, nhấp nháy lập lòe. Mà nguyên thần vốn ảm đạm kia bởi vì nó tiếp cận mà trở nên ngưng thật hơn một ít.

"Lúc ấy tại không gian Di Thiên, cái không gian sinh mệnh cao cấp kia bởi vì Nguyệt Thiên Dạ tử vong mà nhân cơ hội thoát khỏi nàng ta. Tư công tử vốn đã bị thương thật nặng, linh thể đã tan vỡ khi không gian cao cấp kia cắn nuốt. Tiểu Hồng cũng cho rằng Tiểu Hồng và Tư công tử chết chắc rồi. May mắn là không lâu sau khi linh thể Tư công tử tan vỡ, nguyên thần bị thương nặng thì đốm sáng này đột nhiên xuất hiện, đuổi cái không gian cao cấp kia đi. Sau này không gian Di Thiên không chịu nổi hai loại sức mạnh mà nổ tung thì Tiểu Hồng đúng lúc đem Tư công tử vào không gian Hồng Liên..." Tiểu Yêu Liên ở bên cạnh giải thích.

Không gian Di Thiên phát nổ nguyên nhân là do đốm sáng này tranh đấu cùng cái không gian cao cấp kia. Không gian cao cấp này vốn một lòng muốn nuốt linh hồn Tư Lăng để thăng cấp, thừa dịp một khắc khi Nguyệt Thiên Dạ tử vong thì giải trừ khế ước, thoát khỏi trói buộc của Nguyệt Thiên Dạ, liền muốn đi cắn nuốt cái linh hồn thiện quỷ gần ngay trước mắt. Ai ngờ lúc nó thôn phệ thì trong hồn thể của thiện quỷ chạy ra một đốm sáng, đuổi nó đi.

Một cái muốn cắn nuốt, một cái cường liệt xua đuổi, hai loại sức mạnh cực hạn cũng khiến nguyên thần Tư Lăng thương tổn quá lớn, khiến cho hắn cả Nguyên Anh cũng hỏng mất, cuối cùng chỉ còn lại nguyên thần suy yếu, gần như không thể chạy trốn. Vẫn là Tiểu Yêu Liên quyết định thật nhanh, thu nguyên thần Tư Lăng vào không gian Hồng Liên, mà nó cũng trốn vào đó, mới tránh được một kiếp. Bằng không với loại yêu thực cao cấp như nó, nhất định sẽ bị không gian cao cấp kia cùng nuốt để thành chất dinh dương thăng cấp không gian. Về phần cái không gian sinh mệnh cao cấp kia, lúc không gian Di Thiên nổ tung thì nó cũng theo đó bị thương nặng, biến mất trong kẽ nứt không gian sau khi vụ nổ xảy ra.

Ánh mắt Tư Hàn chăm chú nhìn đốm sáng kia, hai ngón tay dựng lên khép lại, một luồng Băng Diễm bắn nhanh ra. Băng Diễm rất nhanh bị địa vực tuyệt đối của Thiên Nhất Thần Mộc chặn lại. Bất quá động tĩnh này cũng kinh động đốm sáng ở cùng Tư Lăng, nó rung động, sau đó bay vòng quanh Thiên Nhất Thần Mộc vài vòng, đi tới trước mặt bọn họ, đung đưa trên dưới, rồi lại bay trở về bao lấy phiến lá bao bọc nguyên thần Tư Lăng. 

"Đại ca, đây là vật gì?" Tiểu Yêu Liên ngậm tay nhỏ hỏi.

Lâm Dương chần chờ nói: "Nó nhìn... Tràn đầy năng lượng sinh mệnh." Tuy rằng chỉ là một đốm sáng nho nhỏ, nhưng là lại làm cho người ta có ý niệm muốn thân cận.

Tư Hàn lắc đầu, cúi đầu nhìn mấy con yêu thú. Lũ yêu cũng đáp lại bằng ánh mắt ngơ ngác ngốc ngốc, xem ra mọi người đều không biết nó là thứ gì.

"Nguyên thần Tư Lăng bao lâu mới có thể khôi phục?" Tư Hàn hỏi.

"Thiên Nhất Thần Mộc nói, nếu như nó kết quả, có thần quả trợ giúp thì bất quá chỉ vài ngày là Tư công tử liền có thể khôi phục. Nhưng nó muốn kết quả thì ít nhất còn phải đợi thêm mười triệu năm, cho nên chỉ có thể dùng khí của Thiên Nhất Thần Mộc chậm rãi uẩn dưỡng, cần thời gian rất lâu." Tiểu Yêu Liên thành thật nói.

Kỳ thật Tiểu Yêu Liên cũng không nghĩ tới Thiên Nhất Thần Mộc lại hào phóng để nguyên thần của Tư Lăng uẩn dưỡng trong lòng cây nó. Vốn việc thuyết phục nó dùng địa vực tuyệt đối hỗ trợ Tư Lăng phòng ngự đã không dễ dàng, ai ngờ khi nó mang nguyên thần Tư Lăng tiến vào không gian Hồng Liên, đốm sáng trắng kia trực tiếp bọc nguyên thần Tư Lăng xông vào địa vực của Thiên Nhất Thần Mộc. Mà Thiên Nhất Thần Mộc đuổi chúng nó không đi, chỉ có thể giúp uẩn dưỡng nguyên thần Tư Lăng.

Tư Hàn cùng mấy con yêu nghe được Tiểu Yêu Liên giải thích, ánh nắt nhất thời nhìn về phía đốm sáng kia thực không như trước. Đặc biệt là Trọng Thiên, nó cũng từng ăn khổ với nó, lúc ấy tại cấm địa Tư gia, nó thần trí mơ hồ thôn phệ linh hồn Tư Lăng, cũng là đốm sáng trắng này đột nhiên xuất hiện đem nó đuổi đi, còn làm nó bị thương không nhẹ.

Tuy không biết nó là cái gì, bất quá nhìn nó có thể trợ giúp Tư Lăng uẩn dưỡng nguyên thần bị thương, Tư Hàn cũng không nói gì thêm, chỉ là bắt tay vào chuyện sau khi chữa trị cho nguyên thần Tư Lăng, bắt đầu khôi phục thân xác của hắn.

"Đại ca, muốn cho Tư công tử đoạt xá sao?" Tiểu Yêu Liên đại biểu cho lũ yêu hỏi. Thể xác Tư Lăng đã tan vỡ trong không gian Di Thiên, không có thể xác, chẳng lẽ phải đi đoạt xá?

Nghe nói như thế, lũ yêu ở đây trừ Tiểu Bạch Hổ ngốc ngốc, những người khác cùng đám yêu đều có chút tiếc nuối với gương mặt xinh đẹp kia của Tư Lăng, có thể trưởng thành như vậy, kỳ thật cũng không dễ dàng đâu.

Tư Hàn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chúng nó, thản nhiên nói: "Không phải!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.