Trong không gian Di Thiên là một vùng bóng tối không bờ bến.
Nguyệt Thiên Dạ liên tục ho khan, sắc mặt rất khó nhìn. Dạ Yểm chết, ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng với nàng, khiến cho tâm mạch của nàng bị trọng thương. Thêm vào đó lúc trước Tô Hồng Phi đánh nàng bị thương nặng, có thể chống đỡ đến nay vẫn là do tác dụng của linh dịch.
Nguyệt Thiên Dạ lại lần nữa liên lạc với không gian, phát hiện từ khi tiến vào cái thời không màu đen vô biên này, thì nàng đã cắt đứt liên hệ với không gian, giống như không gian căn bản chưa từng tồn tại vậy. Bất quá rất nhanh, nàng liền từ bỏ ưu tư không cần thiết này, sau khi Tô Hồng Phi bị nàng làm bị thương nặng biến mất, liền biết cái không gian không biết tên này hẳn là bút tích của Tô Hồng Phi.
Nghĩ tới Tô Hồng Phi, đôi mắt Nguyệt Thiên Dạ rét lạnh, tuy rằng nàng tự giác thấy mình và Tô Hồng Phi chưa từng có dính líu, nhưng lần này Tô Hồng Phi đã chạm vào nghịch lân của nàng, khiến nàng nổi sát tâm.
Nghĩ thế, Nguyệt Thiên Dạ nhìn về phía người cũng bị nhốt trong bóng tối, trên người hắn sáng lên Hồn Lực Tráo. Ánh sáng trắng tinh khiết trong trẻo, giống như một loại năng lượng thánh khiết, làm cho trong lòng nàng lại sinh ra loại khát vọng khó tả kia, muốn hấp thu người này, dùng cốt nhục, linh hồn của hắn tẩm bổ cho mình.
Trên người Nguyệt Thiên Dạ cũng sáng lên ánh sáng trắng, đây là linh lực của Quang linh căn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nghich-chuyen-tien-do/2763224/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.