Mãi đến khi khí tức của bọn Nguyệt Thiên Dạ biến mất, Tư Lăng mới bò dậy, vỗ bụi trên quần áo, tiếp tục đánh giá hoàn cảnh chung quanh, kỳ vọng có thể tìm được đường ra.
Nơi đây nếu là một chỗ hậu hoa viên chuyên môn dùng để dưỡng Thông Linh thú của Tiên phủ, như vậy nên có lối ra. Tuy rằng phóng mắt nhìn đi, làm cho người ta cảm thấy cái không gian màu xám tro này là vô biên vô hạn, không có tận cùng, nhưng chắc chắn có thể tìm tới cửa ra.
Nghĩ thế, Tư Lăng rời khỏi dãy núi, bay vút về tiền phương.
Rất nhanh, Tư Lăng lại gặp được bọn Nguyệt Thiên Dạ đang bị con Thông Linh thú cực lớn theo đuổi không bỏ. Con Thông Linh thú này hẳn là Thông Linh thú vương của nơi này, thực lực cũng là mạnh nhất. Vốn bọn Nguyệt Thiên Dạ vào sơn động giết hại Thông Linh thú, cướp Ngũ Sắc thổ thì đã chọc giận con Thông Linh thú vương này, mà lúc Tư Lăng trộm đi năm con tiểu Thông Linh thú kia thì triệt để chọc giận nó. Nó đã coi bọn Nguyệt Thiên Dạ là kẻ thù, không chết không ngừng.
-- đây thật sự là một câu chuyện bi thương!
Đối với việc không tự giác lại chơi bọn Nguyệt Thiên Dạ một vố, Tư Lăng không có chút đồng tình. Trong bụi mù múa lượn, hắn chọn một phương hướng tiến lên. Mỗi lần nhìn thấy Thông Linh thú xa xa đuổi theo một đám tu sĩ thì lập tức thay đổi phương hướng tránh đi, tiếp tục tiến về phía trước. Tư Lăng rất nhanh phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nghich-chuyen-tien-do/2763211/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.