Chương trước
Chương sau
Trở lại khách sạn, ba người Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong, Trương Như Hiệp cùng nhau đến gian phòng của Tư Lăng.

Trọng Thiên từ trong tay áo Tư Lăng nhảy ra, vừa mới ra liền nhảy đến trên vai Tư Lăng, cái đuôi quấn quanh cổ hắn, siết hắn thực chặt, thiếu chút nữa làm cho hắn không hình tượng mà mắt trợn trắng.

Tư Lăng vỗ vỗ đầu Trọng Thiên, tỏ vẻ mình đã tiếp nhận được sự an ủi của nó, bảo nó đừng dùng đuôi siết chặt như vậy nữa. Sau đó mời ba người ngồi xuống, pha linh trà chiêu đãi bọn hắn.

Trương Như Hiệp thưởng thức mấy chén trà, rồi nói với Tư Lăng, "Tư đệ đệ, sau này cậu phải cẩn thận hơn, tuy rằng chuyện hôm nay bởi vì Vệ đảo chủ, những người đó nói rõ không truy cứu, nhưng tuyệt đối ngấm ngầm sẽ có hành động."

Tô Hồng Phi gật đầu nói: "Vì để không bị nắm thóp, bọn họ quả thật sẽ lựa chọn âm thầm cướp giết. Người hiểu lẽ phải tuy nhiều, nhưng cũng không ít kẻ tính cách cực đoan, lấy trừ ma làm cờ hiệu, đến lúc đó cũng không ai nói bọn họ cái gì."

"Sợ cái gì, Tư tiểu đệ, huynh đệ sẽ chống cho cậu!" Liễu Thành Phong như hai anh em tốt câu vai bá cổ Tư Lăng.

Tư Lăng từ từ nhìn bọn họ, chần chờ, bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, mang đến phiền toái cho mọi người rồi." Trong lòng hắn sớm đã có chủ ý, hắn về sau có lẽ sẽ không về Thiên Tông Phái nữa, tránh mang đến nguy hiểm cho Thiên Tông phái.

Liễu Thành Phong vỗ xuống trước mặt bàn, giọng nói hùng hồn mạnh mẽ: "Tư tiểu đệ, cậu đừng nói như vậy, cậu là loại người nào chúng ta không biết sao? Việc này cũng không thể hoàn toàn trách cậu. Nếu không phải cô ác nữ Hứa Phiên Tiên đó muốn làm khó dễ chúng ta, cũng sẽ không cắn chặt nói Tô Vũ gian lận. Tuy rằng cuối cùng chưa tra ra lá bùa kia là ai động tay động chân, nhưng khẳng định Hứa Phiên Tiên là biết trước, bằng không sẽ không phát hiện được đúng lúc như vậy! Lão tử liền không tin ánh mắt của con nhóc kia có thể lợi hại hơn những Phù lục đại sư kia!"

Tô Hồng Phi cùng Trương Như Hiệp cũng gật đầu đồng ý với lời này. Kỳ thật mọi người đều không phải người ngu, sao có chuyện đúng dịp như vậy chứ? Chỉ là không đưa ra được chứng cớ, hơn nữa Hứa Phiên Tiên lại là người của Đan Phù tông, không ai muốn tùy tiện đắc tội Đan Phù tông cả. Thiên Tông phái ở trong mắt bọn họ, bất quá chính là con pháo thí, Tư Lăng càng là con tốt trong con tốt. Chỉ tiếc con tốt này gặp vận may, không chỉ có một huynh trưởng lợi hại, còn được Vệ Quan Nhai khó hiểu che chở.

Cho nên, người Thiên Tông phái sở dĩ đối đãi với Tư Lăng như lúc đầu, cũng là một loại tâm lý cùng chung mối thù. So với Hứa Phiên Tiên như con chó điên cắn Thiên Tông phái không buông, Tư Lăng có vẻ khả ái hơn nhiều. Ít nhất Tư Lăng lúc ấy đứng ra chứng minh Tô Vũ không gian lận, mới bị cuốn vào trong đó. Càng trọng yếu hơn là, Tư Lăng chính là huynh đệ của Tư Hàn. Tu sĩ Tây Cảnh có lẽ cái gì cũng không tốt, chỉ có một điểm là đáng được khen ngợi nhất, chính là thích bài xích người ngoài, bao che người nhà. Tư Lăng dù không tốt, đó cũng là huynh đệ của Thần Quân Thiên Tông phái bọn họ. Thêm vào đó Tư Hàn vì Thương Vũ giới mà giờ đang lưu lạc Dị giới, người ta vừa đi, liền để khi dễ  huynh đệ người ta, vậy thì thật CMN đáng giận.

Chỉ có thể nói, lời Vệ Quan Nhai nói lúc đó quả thực là quá có tính kích động, khiến những đệ tử Thiên Tông phái vốn còn đang thấp thỏm lập tức liền kiên định lập trường của mình, kiên quyết đứng về phía Tư Lăng, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hoà.

Đương nhiên, trong mấy người này, tâm tình Tô Hồng Phi là phức tạp nhất. Nàng sớm đã bỏ đi địch ý với Tư Lăng, tuy không thể làm được việc đối đãi như đồng bạn -- điều này cũng khó cả với những người khác, nhưng cũng khiến nàng không còn chú ý tới chuyện đời trước nữa, người cũng trở nên không như xưa, đời này cũng còn chưa làm cái gì; hơn nữa đời trước nàng chết không lâu thì "Tư Lăng" kia cũng đã chết, cũng tính là báo thù. Huống hồ địch nhân của địch nhân, chính là bằng hữu. Nàng cùng Tư Lăng có chung địch nhân, liên thủ đánh địch nhân rồi lại nói sau.

Tư Lăng không khỏi mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, giơ nắm đấm cùng chạm vào nắm tay của Liễu Thành Phong ở không trung, nhìn nhau cười.

Là bằng hữu liền không cần nhiều lời!

"Đại hội Linh phù còn nửa tháng, Tư đệ đệ, cậu có tính rời đi trước hay không?" Trương Như Hiệp hỏi.

Tư Lăng trầm mặt, suy tư chốc lát nói: "Nơi đây với ta mà nói quả thật không thích hợp ở lâu, có lẽ về sau cũng sẽ không về Thiên Tông phái, tránh mang đến phiền toái cho các ngươi. Cho nên, ta sẽ chọn thời gian rời đi, sẽ khiến bọn họn biết ta cùng mọi người phân ra, để tránh những người khác bởi vì ta mà vây cướp các ngươi, hại đệ tử Thiên Tông phái."

Liễu Thành Phong cùng Trương Như Hiệp đều không tán đồng quyết định của hắn, cảm thấy quá mạo hiểm. Tô Hồng Phi nghĩ nghĩ, lại cảm thấy đây là biện pháp thích hợp nhất. Nếu Tư Lăng cùng bọn họ rời đi, chắc hẳn nửa đường cũng sẽ bị cướp giết. Bọn họ thì không có việc gì, nhưng chừng trăm tu sĩ kia của Thiên Tông phái thì tu vi quá thấp, lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm, Tư Lăng cũng đã suy xét đến điểm ấy mới nói như thế.

Cuối cùng thấy Tư Lăng quyết định, Trương Như Hiệp bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý, không khỏi thở dài: "Nếu tiểu sư đệ ở đây thì tốt rồi!"

Tư Lăng chỉ là cười cười. Mặc kệ đại ca có ở hay không, có một số việc hắn phải tự mình đối mặt, không thể luôn quá mức ỷ lại người khác, sẽ bất lợi đối với tu hành của mình.

Đợi mọi người rời khỏi, Tư Lăng phát hiện Trọng Thiên lại không thấy.

Tư Lăng nghĩ nghĩ, không nhịn được nói: "Tiểu Hồng muội muội, chủ nhân ngươi sẽ không đi tìm Hứa Phiên Tiên chứ?"

Trọng Thiên không phải đứa chịu thiệt thòi, Tư Lăng dùng mông nghĩ cũng biết tên này cảm thấy chuyện hôm nay làm lòng tự trọng của đại gia nó nhận được khiêu chiến, có người dám khi dễ Tiểu Lăng Tử, gián tiếp chính là khi dễ nó, lập tức đi trả thù!

"Nhất định là thế!" Tiểu Yêu Liên cũng vô cùng khẳng định, thuận tiện nêu ví dụ thuyết minh: "Lúc trước nếu không phải Vệ Quan Nhai đột nhiên xuất hiện, chủ nhân cũng phải đi thiêu cháy ác nữ kia! Tư công tử thật đáng thương, ác nữ đó lấy thân thế của huynh để công kích, cha Tư công tử lại không ở Hạ giới, ả công kích huynh làm cái gì?"

Tư Lăng sờ sờ lá sen trên đầu nó, là một con yêu với tư duy của đứa trẻ, làm sao hiểu được lòng vòng trong đó, về phần Trọng Thiên -- thuộc tính tên này là không giống người bình thường.

Tư Lăng trong lòng có chút lo lắng, sợ đứa nhỏ Trọng Thiên xúc động rồi chịu thiệt. Đợi, đợi đến trăng lên giữa trời thì mới thấy nó trở về.

Khi biết được Trọng Thiên hết sức kiên nhẫn ẩn núp, đợi đến thời điểm Hứa Phiên Tiên ở đơn độc một mình, mới phóng yêu hỏa đốt ả ta thành xấu nữ thì Tư Lăng đã hết chỗ nói rồi. Về phần Trọng Thiên vì sao không trực tiếp thiêu chết Hứa Phiên Tiên, một là Tư Lăng trước kia đã ước pháp tam chương với nó, không cho phép nó tạo quá nhiều sát nghiệt; Hai là sau khi Trọng Thiên hiểu được nhân loại có quá nhiều âm mưu quỷ kế, cảm thấy trực tiếp giết chết thì quá tiện nghi rồi, làm cho địch nhân lúc nào cũng sống ở trong địa ngục mới là sướng. Cho nên, đại gia Trọng Thiên gần đây thật là quá nhân từ nương tay, chính nó đều cảm thấy chính mình rất giỏi.

Tư Lăng cứng họng, trong lúc nhất thời nói không ra lời. Về sau nghĩ nghĩ, cảm thấy thôi vậy, hắn cũng định thoát ly Thiên Tông phái, khôi phục sinh hoạt của tán tu. Nếu Đan Phù tông tìm lên cửa, cũng không đến nổi liên lụy Thiên Tông phái.

Ngày hôm sau, Tư Lăng không cùng đi xem so tài với đệ tử Thiên Tông phái, bất quá lúc hắn uống trà trong đại sảnh khách sạn, thì cũng nghe được người trong khách điếm bàn tán về chuyện Hứa Phiên Tiên bị thương

Tư Lăng từ đó biết được, bởi vì Hứa Phiên Tiên ngoài ý muốn bị thương nên căn bản không thể tham gia trận thi đấu kế tiếp. Đương nhiên, Đan Phù tông lấy Linh đan, phù lục mà nổi danh, thương thế Hứa Phiên Tiên tuy nặng, nhưng nếu chịu lấy ra một viên linh đan cao cấp, thì cũng có thể khống chế thương thế. Chỉ là thời gian trị liệu tương đối lâu, làm nàng ta chịu nhiều đau khổ, chờ nàng ta lành vết thương thì Đại hội Linh phù cũng qua mấy năm. Có thể khẳng định, ở lần thi đấu kế tiếp, bất luận Hứa Phiên Tiên cỡ nào thiên tư tung hoành, là thiên tài chế phù, cũng không cách nào lại tiếp tục tỏa hào quang nữa.

Trọng Thiên đến tu sĩ Hóa Thần như Lâu Vọng Tinh mà còn có thể đánh lén, chỉ trả giá chút chút nhưng toàn thân trở ra, vậy nên đối phó với một tu sĩ Kim Đan thì càng không nói chơi. Cho nên Hứa Phiên Tiên bị tấn công tại Vọng Tinh thành, căn bản tìm không thấy hung thủ, cũng khiến uy tín thành Vọng Tinh lần nữa bị hao tổn.

Về phần Lâu Vọng Tinh từ thương thế Hứa Phiên Tiên nhìn ra, yêu hỏa khiến Hứa Phiên Tiên bị thương và yêu thú đánh lén hắn là cùng một thú, nhưng cũng không thể nói với người ngoài. Chẳng qua Lâu Vọng Tinh hết sức phẫn nộ, mấy ngày kế tiếp đều không lộ ra một lần tươi cười.

Lâu Vọng Tinh càng khẳng định con yêu thú đánh lén Hứa Phiên Tiên chính là kẻ lúc trước làm cho hắn bị thua thiệt, tiến tới hoài nghi đến Trọng Thiên vẫn đi theo Tư Lăng như hình với bóng. Chỉ là hắn hoài nghi, lúc này lại không có cách nào đưa ra chứng cớ, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Càng mệt hơn là, cái tên Vệ Quan Nhai lừa đảo này đến lúc nào mới cút đi?!

Thêm một chuyện Hứa Phiên Tiên bị thương, bởi tra không được hung thủ, khiến uy tín thành Vọng Tinh lập tức tổn thất không ít. Bằng thủ đoạn của Lâu Vọng Tinh, hắn tự có cách bức con yêu thú kia hiện hình, lấy được chứng cớ, nhưng Vệ Quan Nhai ở bên nhìn, nếu hắn bây giờ ra tay với Tư Lăng, ai biết Vệ Quan Nhai lại sẽ làm ra chuyện gì?

Loại cảm giác bó tay bó chân này từ lúc Lâu Vọng Tinh lên làm Thành chủ đã có mấy trăm năm không cảm nhận qua, lập tức càng thêm nghẹn khuất, khó có thể thoải mái. Người bên ngoài nhìn hắn với bộ dáng này, lại nhìn Vệ Quan Nhai ưu nhã ngồi trên đài cao xem tranh tài, đều cảm thấy bọn họ thực lý giải tâm tình Lâu thành chủ, thật là quá không dễ dàng.

Đại hội Linh phù dần dần đi đến kết thúc thì Tư Lăng quyết định rời Vọng Tinh thành.

Trước khi rời đi một ngày, Tư Lăng đặc biệt đi đến toàn nhà Vọng Tinh thành cấp Vệ Quan Nhai ở tạm, xin tiếp kiến hắn, cùng hắn nói lời tạm biệt.

Đối với việc Tư Lăng tới, những tu sĩ tùy tùng Nam Hải bên cạnh Vệ Quan Nhai hết sức nhiệt tình đón Tư Lăng vào. Nhiệt tình  cỡ này khiến Tư Lăng có chút lông tơ dựng thẳng. Đợi khi nhìn thấy Vệ Quan Nhai thì tên này đang ngưng tụ một tấm Thủy Kính trước mặt, trên Thủy Kính biến ảo các loại hình ảnh -- tên này đang quang minh chính đại rình coi ai đó.

Tư Lăng: = 口 =! Tên này quả thực không tiết tháo!

Nhìn thấy hắn đến, Vệ Quan Nhai tay áo vung lên, Thủy Kính biến mất, mỉm cười nhìn Tư Lăng, hiểu rõ nói: "Ngươi quyết định quang minh chính đại rời thành Vọng Tinh? Có cần bản quân giúp ngươi một phen?"

Tư Lăng vội vàng lắc đầu, mặt kéo căng nói: "Hảo ý của Tiền bối tại hạ tâm lĩnh, vãn bối còn có thể ứng phó được."

"Cũng phải, làm con trai của hắn, nếu như chút chuyện nhỏ này cũng ứng phó không được, sống cũng là lãng phí!"

"..."

Vệ Quan Nhai đổi cái tư thế, lại nói: "Cái tiểu cô nương Đan Phù tông kia là do con yêu thú bên cạnh ngươi làm bị thương à? Thật là tiểu tử cáu kỉnh."

Được gọi là "Tiểu tử", con yêu đang trong tay áo hắn nhe răng há miệng, thiếu chút nữa không nhịn được chạy ra phun một ngụm yêu hỏa thiêu chết hắn.

Tư Lăng không nói quá nhiều cùng Vệ Quan Nhai, báo rõ ý định, thì không lâu liền cáo từ.

*********************

Hôm sau, Tư Lăng nghênh cái mặt yêu nghiệt tuyệt đối bắt mắt của mình, nghênh ngang rời Vọng Tinh thành.

Trong nháy mắt hắn đi ra khỏi thành Vọng Tinh, toàn bộ Thương Vũ giới ánh mắt đều theo dõi bóng dáng của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.