Chương trước
Chương sau
Tư Lăng thiếu chút nữa chạy loạn, đặc biệt khi cảm giác mấy luồng khí tức mạnh mẽ đang tới gần, biết nếu mình không nhanh chóng chạy, chắc chắn sẽ bị những tu sĩ Hóa Thần kia đánh thành tro.

Từ lúc tinh huyết Thiên Yêu Thượng Cổ xuất thế đến khi bị Bạch Hổ thôn phệ, chỉ ngắn ngủn mấy giây, Tư Lăng liền cảm giác cấm chế cung điện này bị phá vỡ. Vốn vì có cấm chế của tòa cung điện này nên tu sĩ Hóa Thần không thể đặt chân vào một bước, mà trụ cột cấm chế này là lấy tinh huyết Thiên yêu làm trấn áp. Khi đó tinh huyết bị người lấy đi, cấm chế thiết lập với tu sĩ Hóa Thần trong cung điện cũng trở nên vô ích.

Thiên Yêu là một loại Đại yêu thú thời kỳ Thượng Cổ, từng có câu: Thiên Yêu xuất thế tức diệt thế! Có thể thấy được chỗ đáng sợ của Thiên Yêu, tinh huyết của nó với yêu thú mà nói có thể xem như là dị bảo khó cầu, hoặc là cũng có thể xem là thuốc tiến hóa của yêu thú. Một giọt tinh huyết Thiên Yêu không chỉ có thể khiến yêu thú cấp thấp trực tiếp biến hóa, thậm chí có thể thay đổi huyết thống yêu thú, biến chúng nó trở thành hậu duệ của Thiên Yêu Thượng Cổ.

Tinh huyết Thiên Yêu xuất thế, yêu thú trong Yêu Giới có thể cảm giác trước tiên, đều ào ào tiến đến. Đến sớm nhất vẫn là những Yêu Tu đã Hóa Thần trong Yêu Giới.

Một tu sĩ Hóa Thần đã có thể dựa vào uy áp của tu sĩ cấp cao đè áp hắn gắt gao, nhưng giờ lập tức đến mấy vị Yêu Tu Hóa Thần, bọn hắn chỉ có nước bị đánh chết thôi. Cho nên, Tư Lăng hiện tại chỉ có cách chạy trối chết.

Nuốt tinh huyết Thiên Yêu xong, Tiểu Bạch Hổ khôi phục bộ dáng mèo con lúc trước, trực tiếp trở về không gian Hồng Liên để luyện hóa tinh huyết Thiên Yêu. Tình huống khẩn cấp, Tư Lăng giờ không rảnh phản ứng với hành vi ăn quá no muốn đi tiêu hóa không thể xuất lực kia, lôi theo một chuỗi diều hình người. Thấy Trọng Thiên vẫn chưa khôi phục hình thể như cũ, trực tiếp nhảy lên trên lưng nó.

"Mười con thú ăn mày cùng 50 phần Liên Hương thịt! Đi mau!"

Nể tình thức ăn và tình huống khẩn cấp hiện tại, Trọng Thiên không quạt cái tên Tư Lăng dám can đảm leo lên trên người nó, bốn cánh duỗi thẳng đến mức cực hạn, đem tốc độ tăng đến cực hạn. Tư Lăng nằm trên lưng nó thiếu chút nữa mắt mở không ra, mà một quỷ ba người bị hắn dùng Hồn lực thừng trói chặt kia cũng vì thế mà theo gió bay giữa không trung.

Trên đường Lâm Dương rốt cuộc tỉnh lại, bất quá Trọng Thiên bay quá nhanh, lúc qua chỗ rẽ thì đầu hắn va mạnh vào vách tường mê cung, lập tức lại hôn mê! =__=!

Rất nhanh liền trở về đại điện lúc trước, Tư Lăng vỗ một phát vào túi trữ vật, một trăm tấm Hồn phù đánh về phía hai cái quan tài. Toàn bộ đại điện như muốn nổ tung lên, quan tài kia cũng bắt đầu rung động kịch liệt, nắp quan từng chút từng chút bung ra.

"Trốn chỗ nào!"

Một luồng sóng âm ập đến hướng bọn họ, Tư Lăng lông tơ dựng đứng, thân thể nháy mắt tiết ra một tầng mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm. Tư Lăng không dám quay đầu, chạy vội tới cái hồ lúc trước, trực tiếp nhảy xuống hồ.

Nháy mắt lúc bọn hắn nhảy xuống ao, mấy Yêu Tu kia đã đuổi tới cửa. Thời điểm bọn họ xông tới, nắp hai cái quan tài kia rốt cuộc mở ra, hai Đồng nam Đồng nữ hồng y như máu, mặt trắng như phấn từ trong quan tài bay ra, quát một tiếng, hai móng tay dài ra, trực tiếp nhào tới đánh giết kẻ xâm nhập.

"Yêu đồng?"

Một Yêu Tu râu quai nón kinh ngạc kêu một tiếng. Lúc móng tay thật dài của Đồng nam Đồng nữ kia xé gió đánh tới thì không thể không tạm hoãn việc đuổi giết kẻ lấy đi tinh huyết Thiên Yêu, trước phải giải quyết hai con rối do oán khí ngưng luyện này đã.

Tư Lăng không biết thứ trong hai quan tài đó có thể ngăn cản bọn họ được bao lâu. Lúc trước hắn nghiên cứu những phù văn kia thì phát hiện phù văn này rất cao thâm, có liên quan cùng Phật Môn, có lẽ trong quan tài là thứ tà vật lợi hại gì đó cần trấn áp, cho nên không dám phá hư chúng nó. Hiện tại ngược lại trở thành thứ hắn lợi dụng để ngăn cản những Yêu Tu kia. Tư Lăng một khắc cũng không dám dừng lại trong dòng nước, ngay khi tiến vào trong nước thì hắn lập tức ngưng tụ ra một cái Hồn Lực Bào đem mọi người cùng yêu thú đều nhập vào bên trong, sau đó linh lực như không lấy tiền mà dùng sức đẩy Hồn Lực BÀo đi tới.

Trước lối vào cung điện dưới đáy Nguyệt hồ, một con Thủy mãng vàng dài đến trăm mét đang nhàm chán dùng thân thể bao quanh cây cột lớn chơi, một vòng một vòng lại một vòng, sau khi quấn thành bánh quai chèo thì đang muốn quay thân thể trở lại. Đột nhiên hồ nước yên ả lại sôi trào lên, áp lực mãnh liệt từ lối vào cung điện vọt tới. Thủy Mãng không kịp giải phóng thân thể đang quấn cây cột như bánh quai chèo kia, trực tiếp hưởng trọn lực khi bị Hồn Lực Bào đụng vào. Thủy Mãng đáng thương quấn thành một đống bay thẳng ra ngoài.

Tư Lăng: = 口 =! Vì sao lúc đi ra hắn lại nhìn thấy một đống màu vàng vàng rất giống cái gì đó? Con rắn ngốc như vậy thật sự có thể hóa Giao sao?

Hồn lực Bào vẫn đang tiến về phía trước, Tư Lăng tung ra Các Đằng, quấn lấy cổ con Thủy Mãng vẫn đang choáng váng kia, thuận tiện nói với nó: "Phía sau có người đang đuổi theo chúng ta, nếu như ngươi có thể mang chúng ta bình an rời đi, ta đưa ngươi 10 hạt Thủy Liên làm thù lao."

Thủy Mãng là yêu thú thuộc tính thủy, lực hấp dẫn của hạt Thủy Liên đối với bọn nó không giống người thường, thủy xà choáng váng với đôi mắt còn đang hình nhang muỗi, nhưng đầu đã bị cái chữ "10" này lắp đầy, lập tức không nói hai lời, thân thể thật dài căng thẳng tắp, nháy mắt lao ra ngoài. Trong hồ này chính là thiên hạ của thủy mãng, không có yêu thú nào có được tốc độ của nó.  Tư Lăng một tay lôi Các Đằng, mặc Thủy Mãng kéo Hồn lực Bào chạy trốn trong hồ nước yên tĩnh mà tối tăm. Bởi vì hồ nước có tác dụng quấy nhiễu thần thức, Tư Lăng cũng không lo những kia Yêu Tu có thể tìm tới bọn họ nhanh như vậy, vẫn là có cơ hội chạy trốn.

Thủy Mãng bị buộc cổ giống như con trâu liều mạng kéo gánh nặng Hồn lực Bào, Tư Lăng lấy ra linh tửu uống vài hớp để bổ sung linh lực sắp khô kiệt, vừa dùng linh lực đẩy Hồn lực Bào đi tới.

Thời điểm Lâm Dương tỉnh táo lại, liền nhìn thấy đằng trước Thủy Mãng  bị cột cổ đang hăng máu gà lướt nhanh trong nước, không khỏi lộ ra vẻ mặt 囧. Chờ khi nhìn đến Trọng Thiên ở bên cạnh có chút uể oải không phấn chấn cùng hai nhân tu nằm trong Hồn Lực Bào, thế này mới nhớ ra chuyện lúc trước.

"Tư tiền bối, hiện tại thế nào?" Lâm Dương hỏi.

Tư Lăng nhìn hắn một cái, không chịu trách nhiệm nói: "Hiện tại chúng ta chỉ cầu nguyện con Thủy Mãng này thật sự có thể mang chúng ta bình an  đi ra ngoài thôi." Sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra một lọ linh tửu, giao cho hắn nói: "Phiền ngươi đi đút cho hai người kia chút linh tửu, nhìn xem thương thế của bọn họ thế nào?!."

Lâm Dương tiếp nhận bình ngọc, trước đi kiểm tra thân thể hai người, lại nói: "Xương cốt toàn thân bọn họ đều dập nát, nội tạng xuất huyết nhiều, cần một viên Phục cốt đan."

Đương nhiên loại linh đan cao cấp như Phục cốt đan này thì loại người nghèo như Tiểu Lăng Tử làm sao có thể có được, cho nên xương cốt hai người kia chỉ có thể đợi chúng nó tự mình dài ra, quá trình sẽ rất lâu dài mà thống khổ. Nghĩ nghĩ, Tư Lăng lại ném ra một cái bình ngọc, nói: "Đút cho Hoắc Noãn Ngọc uống ngụm linh dịch, tên kia thì trực tiếp đút chút linh tửu là được."

Lâm Dương gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Linh dịch này là Mộc Linh dịch mà Tiểu Yêu Liên tự mình tu luyện ra, rất hữu hiệu để chữa thương, đối với việc chữa trị xương cốt cũng có chỗ hữu dụng. Bất quá ai bảo người kia từng là kẻ thù của hắn chứ, Tư Lăng còn chưa từng hào phóng đem linh dịch trân quý lãng phí ở trên người hắn như thế đâu.

"Tư tiền bối vì sao lại cứu hắn?" Lâm Dương đút linh dịch cùng linh tửu cho hai người. Sau khi đặt thân thể hai người nằm ngang thì không khỏi hỏi. Tuy rằng hắn không biết giữa Tư Lăng cùng Hàng Ương có chuyện gì, nhưng bộ dáng Hàng Ương hận không thể nuốt sống Tư Lăng làm cho hắn biết hai người oán hận thật lớn. Nhưng giờ Tư Lăng lại hai lần cứu hắn ta -- lần đầu tiên xem như là ban ơn, nhưng lần này thật được xưng là thánh mẫu.

Tư Lăng liếc mắt nhìn hắn, Lâm Dương cảm thấy cái nhìn này thật là lãnh diễm cao quý, một ánh mắt xem hắn là đồ ngốc, rồi nghe hắn ta nói: "Ai muốn cứu hắn, lúc ấy hắn cùng Hoắc Noãn Ngọc chồng lên nhau, thời gian khẩn cấp liền trực tiếp trói bọn họ cùng nhau mang đi thôi."

Lâm Dương nhớ tới ký ức khi lần thứ hai hôn mê, sờ sờ cái u sưng to trên đầu, nhất thời toàn thân cũng không tốt. Rõ ràng hắn đã tu luyện đến Kim Đan trung kỳ, vì sao vẫn trốn không thoát vận mệnh làm diều? Đáng được an ủi là, có hai tên tu sĩ Nguyên Anh bồi hắn cùng làm diều nhỉ?

Thấy Lâm Dương tỉnh, Tư Lăng đem Hồn lực Bào giao cho Lâm Dương, bảo hắn ta tiếp tục đẩy Hồn lực Bào đi tới, còn hắn thì uống ngụm linh tửu, bắt đầu đả tọa chữa trị vết thương trong cơ thể, thuận tiện khôi phục linh lực, để ngừa không lâu sau sẽ phải khổ chiến. Tư Lăng biết, những Yêu Tu kia tuyệt đối sẽ không buông tha tinh huyết Thiên Yêu, đến lúc đó nhất định sẽ đuổi tới, hiện tại tốt nhất nên khôi phục trạng thái của mình đến tối đa.

Bốn phía tối om, Thủy Mãng tiến thẳng một đường, Lâm Dương phát hiện Thủy Mãng cũng không có ý trồi lên trên mặt nước. Nếu cứ đi như thế thì có lẽ lối ra sẽ không ở nguyệt hồ ban đầu.

Đợi khi Tư Lăng mở mắt ra, Thủy Mãng bỗng đột nhiên ngừng lại.

"Làm sao vậy?"

"Rít rít ~~" Thủy Mãng quay đầu kêu với bọn họ.

Tiểu Yêu Liên từ tay áo Tư Lăng thò đầu ra, mắt nhìn hai tên tu sĩ vẫn đang hôn mê, nói với Tư Lăng: "Tư công tử, nó nói phía trước là hải vực, nó trước kia đã tới nơi này chơi, có một cấm chế hạn chế nó ở trong hồ, không thể đi ra ngoài."

Xem ra này hồ sở dĩ lớn như vậy, quả thật đi thông chỗ của hắn??. Tư Lăng nhíu mày, đẩy Hồn lực Bào đi tới, rất nhanh liền đi tới chỗ cấm chế mà Thủy Mãng nói. Tư Lăng đẩy một tia Hồn lực đi qua, rất nhanh liền phát hiện cấm chế này hình như là do chủ nhân cung điện bày ra, mục đích có lẽ là vì che dấu lối vào trong cung điện đáy nước.

Chỉ là, hiện tại trong cung điện không có Tinh Huyết Thiên Yêu trấn áp, xem ra hết thảy không đáng để lo. Nghĩ thế, Tư Lăng xuất ra ba mươi tấm Hồn phù, trực tiếp đánh về hướng cấm chế kia.

Hồ nước yên ả bỗng cuộn sóng, cấm chế đã yếu nay dễ dàng bị uy lực Hồn phù nổ tung. Mà nháy mắt khi cấm chế bị phá, sinh vật trong hồ nước đều có thể cảm giác đến trên người Thủy Mãng có cái gì đó được kích hoạt  -- hoặc là nói loại trói buộc vốn áp chế sự trưởng thành của nó đã được giải trừ, khí tức Thủy Mãng lấy một tốc độ đáng sợ mà tăng mạnh lên, tăng tới yêu thú cấp 11, rất nhanh sẽ biến hóa.

Đám người Tư Lăng sắc mặt đại biến, yêu thú biến hóa có cửu Trọng Thiên lôi, loại Nhân tu không từng trải qua lôi kiếp như bọn họ mà bị đánh trúng, không chết cũng sẽ giảm thọ. Hơn nữa nước dẫn điện, nếu Thủy Mãng   ở trong nước biến hóa, bọn họ chỉ có thể chờ bị chịu tội thôi.

"Đi mau!" Tư Lăng quát.

Thủy Mãng hiển nhiên cũng biết nơi đây không thích hợp biến hóa, vội tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước, sau một lát, bắt đầu bơi nhanh lên phía mặt nước.

"Ầm --" một tiếng, một Thủy Mãng màu hoàng kim dài trăm mét thoát khỏi mặt nước, theo đó là một Hồn Lực Bào màu trắng.

Nháy mắt khi ra khỏi mặt nước, Tư Lăng phóng Tiểu Khôi ra, đồng thời đem hai người vẫn đang hôn mê vứt xuống trên lưng Tiểu Khôi, phát hiện nơi bọn họ ra tới đã không phải nguyệt hồ trong rừng rậm lúc trước, mà là một vùng biển mênh mông. Mà lúc này, khí tức Thủy Mãng cũng biến hóa mãnh liệt, trên bầu trời mây đen dầy đặc, lôi điện ngưng tụ. Trên mặt biển mờ mịt mênh mông, chúng thú tránh lui trăm dặm.

Đúng lúc này, vài luồng khí tức mạnh mẽ xa xa mà đến, là những Yêu Tu lúc trước truy kích bọn họ đã đuổi tới.

Tư Lăng suy tư vài giây, trực tiếp lấy ra 10 hạt Thủy Liên ném giữa không cho Thủy Mãng đang chuẩn bị nghênh đón thiên lôi, nói: "thù lao của ngươi!"

Thủy Mãng cảm giác được khí tức của Thánh Liên, mở rộng miệng đem 10 hạt Thủy Liên kia nuốt trọn. Có hạt Thủy Liên, sự biến hóa của nó sẽ tăng  thêm vài phần thành công.

Bọn Tư Lăng cũng tránh ngoài phạm vi của  lôi kiếp.

Lúc này, những Yêu Tu truy tung đến kia cũng đồng dạng lao ra khỏi mặt nước, rất nhanh liền phát hiện có một con Thủy Mãng ở đây sắp biến hóa, sắc mặt nhất thời cực khó coi.

So với sắc mặt khó coi của bọn họ, Tư Lăng thì mừng rỡ trong lòng. Yêu thú tu luyện không dễ dàng, mỗi con yêu thú khi biến hóa thì lôi kiếp biến hình quá mức khủng bố, những yêu thú khác đều sẽ không đánh cướp chúng nó vào lúc này, chỉ sợ không cẩn thận bị cửu Trọng Thiên Lôi đánh trúng thì tan thành tro bụi.

Tư Lăng biết bốn Yêu Tu Hóa Thần trước mắt này bọn họ là đánh không lại, cho dù Tư Hàn đuổi tới cũng khó địch lại nhân số đông đảo, bất quá -- hắn có thể lợi dụng điều kiện có lợi trước mắt.

Lập tức, Tư Lăng làm một việc mà ở trong mắt Yêu Tu là rất âm hiểm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.